Bỏ qua việc nó có hữu ích hay không sang một bên, Giang Diệu Diệu không muốn chiến tranh lạnh với người bạn cùng phòng duy nhất của mình.
Suy cho cùng, chủ lực của công việc là Lục Khải Minh, gánh nước cũng là anh.
Nếu anh thấy không vui thì sau này chất lượng cuộc sống của họ sẽ bị tổn hại rất nhiều.
Lục Khải Minh lãnh đạm nói: "Không cần."
"Tại sao?"
"Vốn dĩ cô không còn muốn tiếp tục sống nữa, thử rồi có tác dụng gì chứ? Lãng phí thời gian."
Anh chế nhạo cô một hồi, rồi tiếp tục đắm mình trong niềm vui của trò chơi.
Giang Diệu Diệu muốn dùng kim khâu miệng anh lại, để anh khỏi phải nói ra những lời đau lòng như d.a.o cắt này.
Nhưng mấy phút sau, cô lựa chọn đi đến bên cạnh anh, cắn cắn môi rồi nắm lấy cánh tay anh.
"Đi mà đi mà, tôi muốn thử xem, anh giúp tôi có được không?"
"Không đi."
"Trước đây là tôi không muốn cô gắng, nhưng bây giờ không giống như trước nữa."
Lục Khải Minh dừng động tác, quay đầu lại và hỏi trong tiếng nhạc nền ồn ào của trò chơi:
"Có cái gì khác?"
"Điều này...."
Cô nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc và nói thật: "Trước đây tôi chỉ có một mình việc sống sót thật vô ích. Tôi bị thương nhưng không ai quan tâm đến tôi, khi tôi đói, không ai giúp tôi. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ có thêm anh rồi. Nếu lỡ như tôi có chuyện gì, anh sẽ không nhìn tôi phải chịu khổ, đúng không?"
Bây giờ có anh rồi....
Trong lòng Lục Khải Minh cảm thấy không thể giải thích được, liếc nhìn máy vi tính, thoát game rồi tắt máy.
"Đi, đi chọn vũ khí cho cô."
"He he! Tôi biết anh là người tốt nhất mà."
Giang Diệu Diệu kiễng chân ôm lấy anh, chỉ dừng lại không đến hai giây liền buông ra, chạy xuống lầu.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này đủ để Lục Khải Minh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô.
Anh nhắm mắt hít một hơi dài, cũng đi theo xuống lầu.
Trước đây Giang Diệu Diệu không nhìn kỹ, bây giờ mở cái túi lớn ra, mới biết Lục Khải Minh đã chuẩn bị đến mức nào.
Có rất nhiều loại vũ khí bên trong, về cơ bản trong thành phố có thứ gì thi đều có thể tìm thấy ở trong cái túi ấy.
Dao gọt hoa quả, d.a.o rựa, côn tam khúc, xà beng, còn có...
Cô cầm lấy một thứ trông giống như đèn pin, bối rối hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thiết bị điện giật chống sói."
"Zombie có sợ điện không?" "Thử một chút không phải sẽ biết ngay à."
Lấy ai ra thử?
Trước khi Giang Diệu Diệu hỏi, Lục Khải Minh đã nhìn vào phòng của zombie nhỏ, hất cằm về phía đó.
Cô à lên một tiếng: “Không hay lắm nhỉ? Nó còn nhỏ như thế....?"
Bắt người ta nhốt lại cả một tháng trời đã bất đắc dĩ lắm rồi, bây giờ còn lấy thứ đồ này để hành hạ nó, làm cho người ta cảm thấy như đang bạo hành trẻ em vậy.
Trước khi zombie bùng phát, chắc nó là đứa con bé bỏng của cả nhà, biết nó phải chịu cái khổ thế này thì sợ rằng bố mẹ nó sẽ tan nát cõi lòng mất.
Nghĩ về chiếc khóa trường sinh trên cổ nó, cô không thể xuống tay với nó.
Lục Khải Minh nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ý thức của nó đã biến mất từ lâu, hiện tại chỉ là một xác c.h.ế.t biết đi. Nếu thật sự không ra tay được, vậy chúng ta bắt thêm một con khác đi?"
Giang Diệu Diệu rùng mình trước nguy cơ phải bắt zombie, rồi nhanh chóng lắc đầu.
“Không cần đâu, cứ dùng nó đi."
Tất cả đều là vì mạng sống, mọi người đều không dễ dàng gì.
Nếu zombie nhỏ còn sống trên bầu trời có linh, cô... cô sẽ đốt thêm cho nó thật nhiều tiền giấy để nó ở trên đó có thể mua kẹo mút ăn.
Giang Diệu Diệu vẫn không muốn dùng dao, vì sợ vết cắt sẽ khiến m.á.u chảy thành sông, nên trước tiên cô cầm lấy dụng cụ điện giật có vẻ an toàn.
Lục Khải Minh mở cửa cho cô, con zombie nhỏ đang nằm trên mặt đất, đầu bị che bởi một tấm ga trải giường.
Nó vốn dĩ đang nằm ngây ngốc, nghe thấy động tĩnh, liền trở nên bồn chồn bất an.
Giang Diệu Diệu nhón chân tới gần nó, ánh mắt cô quét qua cổ tay và mắt cá chân khủng khiếp của nó, trong lòng cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Ở đó có nhiều vết cắt, giờ nắng nóng, da thịt thối nhanh hơn, xương lộ ra nhiều, cả nhà bốc lên mùi hôi thối.
Cô đặt thiết bị điện giật lên vai nó cảm thấy khá chắc chắn rồi nhấn công tắc.
Tạch tạch tạch....
Dòng điện truyền qua cơ thể nó, dòng điện làm nó co giật, miệng không ngừng gào thét.