Từ đó về sau, Giang Diệu Diệu cũng không dám dùng máy phát điện nữa, 3000 khối coi như đổ sông đổ biển, trong lòng cô tiếc hùi hụi không thôi.

Khó khăn hơn nữa là từ nay biệt thự sẽ không có điện, mà kinh tế của cô vốn eo hẹp, nên trong nhà cũng không có nguồn điện dự phòng. Mấy thứ như di động và máy tính đều trở thành vật trang trí, ngay cả tủ lạnh và điều hoà cũng cùng chung số phận.

Giang Diệu Diệu đem toàn bộ thịt và trứng trong tủ lạnh vứt hết ra ngoài, dù sao cũng không dùng được nữa, vứt đi để mai mốt hư hỏng cũng không làm ô nhiễm bầu không khí ở trong phòng.

Trong tay cô giờ chỉ còn lại hai cái thiết bị điện tử tạm coi là hữu dụng.

Một là đèn pin chạy bằng năng lượng mặt trời, cái còn lại là máy đọc sách, bên trong đã tải sẵn một đống sách báo và tiểu thuyết, sau khi máy tính và di động không thể xài được, cô mới bắt đầu sử dụng đến mấy thứ này.

Hiện tại mỗi ngày Giang Diệu Diệu chỉ xem máy đọc sách trong vòng nửa tiếng, vì dùng khá tiết kiệm nên vẫn còn nửa lượng pin.

Nếu cô vẫn chưa chết, vậy cứ tiếp tục xài để giải trí.

Giang Diệu Diệu rửa mặt xong liền đi xuống lầu, vì muốn khao mình lại sống thêm được một ngày, cô định sẽ nấu bún ốc, lại nấu thêm hai cái trứng kho để ăn mừng.

Mùi hương tràn qua khe cửa sổ, phiêu đãng ở trong không khí, lúc này đám zombie cũng đã đi xa.

Ăn xong tô bún ốc, cả mặt Giang Diệu Diệu đỏ bừng vì cay, cô ngồi ở trên ghế vừa uống nước vừa sắp xếp lại kế hoạch của ngày hôm nay.

Trong phòng đã có sẵn giấy và bút, Giang Diệu Diệu quyết định buổi sáng sẽ luyện chữ.

Giữa trưa Giang Diệu Diệu làm cơm chiên giăm bông để ăn, rau dưa mới mẻ cũng không còn nữa, đã vậy còn bị mất nước, cô đành phải làm tạm món cơm chiên đơn giản.

Thời gian của buổi chiều trôi qua tương đối dài, cô cầm máy đọc sách xem khoảng nửa tiếng, sau đó lại quay qua chơi bài domino.

Buổi tối là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì không có tia bức xạ của mặt trời, đám zombie sẽ hoạt động linh hoạt hơn, bọn nó ở trong tiểu khu gào thét không ngừng, làm cho người nghe thấy rợn cả ngươi.

Trước kia Giang Diệu Diệu còn có di động, những lúc thế này, cô chỉ cần mang tai nghe rồi chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, làm át đi tiếng ồn của lũ zombie, bây giờ thì khác rồi, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.

Lúc đi mua sắm ở trong siêu thị, Giang Diệu Diệu đã tiện tay vớ một hộp bút màu. Vì thế sau khi ăn xong cơm chiều, cô liền ngồi xổm trong phòng khách để luyện vẽ tranh. Nhưng ở phương diện hội hoạ, Giang Diệu Diệu cơ bản là không hề có thiên phú. Nếu không có hình mẫu để nhìn theo, chắc cô cũng chả vẽ được nét nào ra hồn.

Cũng may trong căn biệt thự này có treo mấy bức tranh phong cảnh, vì quá rảnh rỗi, nên mỗi ngày Giang Diệu Diệu đều luyện vẽ. Vẽ đi vẽ lại mấy lần, cuối cùng cô cũng có thể vẽ giống được ba phần so với tranh gốc.

Loay hoay một hồi, thoáng cái đã đến 12 giờ tối.

Giang Diệu Diệu tắm rửa rồi đi đánh răng, sau đó đổi một bộ đồ ngủ sạch, đứng ở cửa sổ nói câu chào với con zombie ở phía đối diện.

Cô cảm thấy rất hối hận, biết vậy trước đó nên lấy số tiền mua máy phát điện để mua vài con thú cưng còn hơn. Một người một mình sống trong mười ngày là thoải mái, sống hai mươi ngày là tiêu sái, nhưng đến ba mươi ngày thì là cô đơn tịch mịch.

Sống lâu mà không có điện đóm để xài cùng giải trí, hiển nhiên mỗi ngày trôi qua đều là tự ngược.

Giang Diệu Diệu thở dài, chui vào trong ổ chăn rồi nhắm mắt lại, âm thanh của đám zombie ngoài kia cũng bị ngăn cách bởi đồ chụp tai.

Trong lúc cô đang mơ màng ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến một trận thanh âm, nghe như tiếng cọ xát. Bởi vì khoảnh cách quá gần, cách một lớp chụp tai mà Giang Diệu Diệu vẫn nghe được.

Cô mở to mắt nhìn trần nhà, xác định âm thanh truyền tới từ phía trên.

Hay là đám zombie đã bò lên trên mái nhà từ lâu, chẳng lẽ tụi nó chui vào ống thông gió được?

Bởi vì biệt thự này sử dụng hệ thống điều hoà, trong phòng dĩ nhiên sẽ có lỗ thông gió, đối phương tiến đến được phòng ngủ này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cô sắp phải c.h.ế.t rồi sao? Bằng đôi tay chân nhỏ bé này, nếu phải cùng zombie vật lộn thì không hề có phần thắng.

Giang Diệu Diệu đã dành một tháng để chuẩn bị tâm lí, nhưng đến lúc chân chính phải đối diện với cái chết, chả hiểu sao cô vẫn cảm thấy có chút khẩn trương.

Bây giờ nên trốn hay là không trốn đây? Hay là trực tiếp chạy đi mở khoá gas, sau đó hai bên đều c.h.ế.t cùng nhau?

Không được, cô còn muốn ăn thêm hai bữa ăn ngon nữa.

Ngay cả dép mà Giang Diệu Diệu cũng chưa xỏ vào, cô nhanh chóng nắm lấy đèn pin rồi chạy xuống lầu. Vì thế đang lúc Lục Khải Minh đi xuống cầu thang, liền thấy cả đống bình nước chiếm hơn một nửa gian phòng khách, bên trong còn đang có một ánh đèn le lói, nhìn kĩ mới thấy, có một cô gái tay cầm đèn pin, miệng thì liên tục nhai khô bò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play