Lục Khải Minh vẫn luôn trầm mặc, Cố Trường Châu tự cho là thắng, liếc mắt nhìn Giang Diệu Diệu.

Giang Diệu Diệu vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, anh đột nhiên ngẩng đầu, đuổi Cố Trường Châu ra bên ngoài.

“Cút đi dùm tôi cái!”

“Làm cái gì vậy hả? Nói chuyện tử tế, đừng động thủ, động thủ thì tôi cũng không sợ anh đâu!”

Lục Khải Minh đoạt vị trí ghế lái, khởi động xe nói: “Chúng ta đi tìm Trần Hoành, anh ta muốn anh giúp đỡ làm nghiên cứu, số tiền này chắc chắn anh ta chịu chi ra.”

Giang Diệu Diệu không giả vờ nổi nữa, vội vàng nói: “Ông ấy lừa anh đó!”

Lục Khải Minh lập tức dừng động tác, quay đầu lại.

“Em không có mắc bệnh ung thư, em thật sự khỏe mạnh.”

“Vậy mấy ngày này em bị vậy là……”

Cô nhấp môi cười, gương mặt hồng hồng.

“Em mang thai rồi.”

Lục Khải Minh nhăn mày đến càng chặt.

“Không được nói giỡn!”

“Là thật sự, không tin anh xem đi.”

Cô lấy ra giấy báo cáo xét nghiệm, giải thích cho anh nghe.

Lục Khải Minh lặp đi lặp lại nhìn vài lần, rốt cuộc xác định —— anh sắp làm ba ba.

“Vui không?” Giang Diệu Diệu đôi mắt cười cong.

Anh bắt lấy cầm giấy xét nghiệm ôm lấy cô, hung hăng hôn lên môi cô.

“Thật tốt quá!”

Cố Trường Châu bị bỏ quên bên ngoài, có chút xấu hổ.

Lục Khải Minh buông Giang Diệu Diệu ra, mở cửa xuống xe, đánh ông một cái ngã lăn ra đất.

“Cái ông già thúi này, châm ngòi ly gián vợ chồng người ta!”​ Cố Trường Châu ngơ ngác hai giây mới phản ứng lại, nhấc chân đá anh một cái.

“Anh không biết xấu hổ hả? Vợ mình mang thai cũng không biết, trên đời này có người đàn ông nào không đáng tin cậy như anh không?”

“Tôi vốn dĩ muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, ai mượn ông xen vào việc người khác.” “Con bé là con gái của tôi!”

Hai người sắp đánh nhau, Giang Diệu Diệu liều mạng khuyên can. Bọn họ đều sợ ngộ thương cô mới tách ra.

Cố Trường Châu mắng một câu không thú vị, chuẩn bị về nhà.

Lục Khải Minh bỗng nhiên nói từ từ, đi vào túp lều, lúc ra ngoài ném cho ông một con gà.

“Cầm đi, vất vả cho ông rồi.”

Cố Trường Châu: “…… Con gà này là do tôi cho hai người mà.”

“Cho ông thì ông cầm đi, nói nhiều câu vô nghĩa quá.”

“……”

Giang Diệu Diệu sợ bọn họ lại đánh nhau, vội nhét gà vào cốp xe, bảo Cố Trường Châu đi mau, hôm nào có rảnh lại đến chơi.

Ô tô chạy vào trong màn đêm.

Lục Khải Minh nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp, mặt không mấy thoải mái.

Cô thật cẩn thận hỏi: “Anh giận à? Chỉ giỡn tí thôi mà?”

Anh nói: “Em giỡn với anh cỡ nào cũng được, lỡ mắc mưu bị lừa thì do anh ngốc. Nhưng em cùng người khác hợp nhau lừa anh, anh hật sự không tiếp thu được.”

Anh rõ ràng chưa nói nửa chữ thô tục, thanh âm cũng không mang theo tức giận.

Nhưng Giang Diệu Diệu nghe được bên tai nóng lên, phi thường hối hận.

“Thực xin lỗi.”

Lục Khải Minh lạnh lùng mà nhìn cô, không muốn nhận lời xin lỗi.

Giang Diệu Diệu sờ sờ bụng: “Con nó đói rồi, từ lúc ở trên đường đã đói, nó muốn được ăn cá nướng của người đàn ông tri kỷ nhất, lợi hại nhất, đẹp trai nhất toàn thế giới làm.”

Lục Khải Minh cảm thấy không có cách nào nói được cô đành bại trận, chuẩn bị giúp cô bắt cá.

Những ngày kế tiếp trôi qua, Giang Diệu Diệu sống như một thái thượng hoàng.

Buổi sáng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, tỉnh lại thì đã có cơm ăn. Cả ngày không cần làm cái gì hết, lúc khát hay đói bụng, chỉ cần kêu một tiếng trong tay đã có đồ mình muốn ăn muốn uống.

Cô biết rõ nông trại có bao nhiêu việc phải làm, lại ngượng ngùng khi nhàn rỗi như vậy.

Nhưng nói thế nào thì Lục Khải Minh vẫn không chịu cho cô làm việc, chỉ kêu cô ăn ngon uống tốt, chơi sao cho vui vẻ là được.

Cây dương mai rất nhanh đã chín rồi, lúc này rất cần người đến hỗ trợ.

Lục Khải Minh lúc này trong tay chỉ còn mấy đồng tiền còn thừa nhờ vào lúc trước bán cá còn sót lại, cũng chỉ đủ mua hai bộ quần áo. Không biết anh đã dùng âm mưu quỷ kế gì mà chỉ lái xe đi bên ngoài xoay vài vòng đã mang về được ba bốn công nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play