Cái kế hoạch này dẫn tới kết quả là tốc độ công tác của hai người mỗi ngày đều phải nhanh như bay, nếu không thì không xong việc.

Không bao lâu sau quả dương mai lại sắp chín, hai người thấy phải hái quả từ một trăm cây.

Thứ họ nhìn thấy không phải một đống tiền vào túi, mà tra tấn đến gần chết.

“Mệt mỏi quá đi.”

Buổi tối tan ca, Giang Diệu Diệu nằm liệt trên ghế, cả ngón tay đều không muốn động.

Lục Khải Minh cũng không khác cô chút nào, uể oải mà nói: “Cơm chiều khỏi nấu, nấu mì gói ăn.”

“Mì gói Nhục Nhục ăn không hết. Ủa, Nhục Nhục đi đâu vậy? Hai ngày nay rất ít thấy nó.”

Bảo bối của mình, Giang Diệu Diệu giãy giụa bò dậy, đi đến cạnh cửa lên tiếng kêu nó.

Thường thì tới giờ cơm chỉ cần cô mở miệng, dù nó đang làm cái gì, tuyệt đối sau ba giây đã xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng hôm nay kỳ quái, Giang Diệu Diệu kêu to một hồi cũng không thấy bóng dáng nó.

Lục Khải Minh cảm thấy không thích hợp, lê bước chân mỏi mệt đi tới.

“Chưa tìm được nó?”

Cô không nói chuyện, trong lòng thật sự lo lắng.

Tuy nói mạt thế động vật cũng bị tang thi ăn sạch, nhưng cũng lâu thế rồi, sài lang hổ báo gì đó cũng có thể xuất hiện.

Bọn họ ở bên cạnh núi, nếu ở đó có dã thú ẩn núp, Nhục Nhục chẳng phải sẽ trở thành bữa ăn ngon của chúng nó ư?

Hai người không yên lòng, bật đèn pin tìm khắp nơi.

Qua không gần một giờ, Lục Khải Minh phát hiện hình bóng quen thuộc trong vườn cây ăn trái.

“Diệu Diệu, nó ở chỗ này!”

Giang Diệu Diệu vội chạy tới, chỉ thấy dưới ánh trăng, Nhục Nhục đang l.i.ế.m lông một con ch.ó cái màu đen.

Chó đen nhìn thấy người thì rất hung dữ, phi thường cảnh giác, nhìn thấy người xa lạ thì muốn bỏ chạy.

Cô lôi kéo Lục Khải Minh ngồi xổm xuống, làm ra bộ dáng vô hại. Chó đen ngẩn người, dừng bước chân lại.

Nhục Nhục lập tức phe phẩy cái đuôi quấn quýt lấy nó, chỉ hận không thể kéo đối phương về nhà.

Lục Khải Minh cạn lời: “Hay cho cái đồ mập mạp nhà mi, thì ra là lén chuồn ra ngoài tới đây tán gái.”

Giang Diệu Diệu nhưng thật ra có thể hiểu được.

Nhục Nhục đã bốn tuổi rồi, tương đương với một người hơn ba mươi tuổi.

Ngày trước không có điều kiện, công tác bận quá. Hiện giờ mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, không thể nắm bắt cơ hội thoát độc thân sao được.

Hơn nữa người bạn mới này cũng thật xinh đẹp, da lông mềm mượt. Đen đến tỏa sáng, hình thể thon gầy linh hoạt, cái đuôi như một cái roi, cơ bắp ẩn chứa lực lượng cường đại.

So sánh với Nhục Nhục cả ngày ăn no còn lười vận động, quả thực là một cái đồ làm biếng chảy nước, duy nhất đáng giá là khuôn mặt nhìn còn được coi đáng yêu.

Đối phương hình như không có hứng thú với nó, cô cảm thấy mình là một bà mẹ già, cũng không thể không hỗ trợ.

“Đi.” Giang Diệu Diệu nhỏ giọng chỉ huy Lục Khải Minh: “Về nhà lấy đồ hộp tới đây.”

“Bây giờ á?”

“Đúng rồi, bằng không người ta đi mất thì sao.”

Lục Khải Minh đứng dậy đi về nhà, trong miệng rì rà rì rầm.

Rất nhanh anh đã trở lại, Giang Diệu Diệu mở đồ hộp ra, đặt trên mặt đất.

Nhục Nhục ngửi được mùi vị quen thuộc, lập tức chạy tới muốn ăn.

Đột nhiên nhớ tới bạn mới, dù luyến tiếc nhưng vẫn né sang muốn bên, nó muốn chia sẻ cùng đối phương.

Chó đen phi thường cảnh giác, mặc dù mùi thịt làm cái đói khát trong người ngo ngoe rục rịch, nhưng nó vẫn sợ hai người mà không dám lại gần.

Giang Diệu Diệu lôi kéo Lục Khải Minh lại lùi về sau, nó quan sát bọn họ thật lâu, thấy họ không có địch ý, mới chịu đến gần một chút, nhanh chóng đớp vài cái thì đồ hộp đã bị ăn sạch.

Nhục Nhục không được chừa lại miếng nào: “……”

Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, nhưng cũng hung dữ không kém đâu.

Chó đen ăn đồ của bọn họ, thái độ cũng thân thiện hơn nhiều, bắt đầu đánh giá hai người.

Giang Diệu Diệu tận lực bày ra biểu hiện thân thiện, thậm chí vươn tay định sờ sờ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play