Rối rắm nửa ngày, Giang Diệu Diệu đỡ khung cửa hô to: “Này! Ăn cơm thôi! Nghỉ ngơi một chút đi!”

Cố Trường Châu dừng động tác lại, từ xa xa mà nhìn cô. Ông liếc mắt một cái, vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã biết.

Vài phút sau, ông ta đã đi vào nhà. Cởi đôi giày đầy nước bùn ra, dùng nước giếng rửa chân, để chân trần đi vào phòng khách đã được Lục Khải Minh quét tước sạch sẽ.

Giang Diệu Diệu đã dọn sẵn bàn cơm, nói: “Ngồi xuống ăn đi.”

Ông ta câu nệ mà ngồi xuống, cầm đũa lên còn chưa kịp ăn, bên cạnh liền truyền đến một câu lạnh căm căm.

“Ông ăn ít thôi. Bọn tôi chỉ có chừng này lương thực còn không đủ ăn tới tháng sau đâu.”

Cố Trường Châu: “……”

Giang Diệu Diệu cười gượng: “Đừng nghe anh ấy nói linh tinh, cứ ăn đi, không ăn no sao làm việc được.”

Lục Khải Minh cười lạnh: “Nói cũng đúng, vậy ông vẫn nên ăn nhiều một chút, rốt cuộc mấy chục mẫu đất còn có mấy trăm cây cây ăn quả trên núi đều chờ ông tới chăm sóc.”

Cố Trường Châu mấy ngày này đã phải phơi nắng nhiều, nghe Lục Khải Minh nói như vậy, sắc mặt lập tức đen như than.

Giang Diệu Diệu lo lắng hai người sẽ lao vào đánh nhau, vì vậy nhanh chóng thúc giục.

“Ăn cơm thôi, cơm canh sắp nguội cả rồi.”

Lục Khải Minh làm việc thật sự rất hiệu quả. Chỉ trong từng ấy thời gian, không chỉ lột xong phần sàn nhà, rồi vệ sinh quét tước, còn làm ra hai món đồ ăn một món canh.

Một mâm khoai tây thái mỏng xào thịt, một mâm cà tím xào tỏi băm, còn có một chén canh trứng với tảo tía.

Giang Diệu Diệu uống canh, chuẩn bị khen anh mấy câu thì đột nhiên Cố Trường Châu lên tiếng, nói: “Mấy mẫu ruộng ngoài kia đất đai cực kỳ màu mỡ, dùng để trồng lúa có hơi đáng tiếc, các con có định trồng gì chưa?”

Cô đối với vấn đề này hoàn toàn không hiểu gì, cho nên liền lắc đầu. “Trồng cái gì thì thích hợp ạ?”

Ông nghĩ nghĩ: “Đậu phộng được không? Hiện tại gieo giống vừa lúc thích hợp, khoảng độ hơn ba tháng là có thể thu hoạch. Đậu phộng lúc thu hoạch vừa ăn được, cũng có thể làm thành dầu, làm phụ gia cũng được. Loại lương thực chính như lúa mạch với lúa mì thì chính phủ đã phái người đến phương nam khai khẩn đồng ruộng. Cũng chuẩn bị có kế hoạch phát triển theo dạng nông trường lớn, vài người quản mấy ngàn mẫu đất, lúc đó nhu cầu về mặt hàng này không lớn.”

Giang Diệu Diệu nghe ông nói như vậy, cũng thấy hứng thú, cơm cũng quên ăn.

“Nhưng trồng đậu phộng phải làm như nào ạ? Hạt giống cũng không biết đi đâu kiếm.”

Cố Trường Châu nói: “Nếu con quyết định trồng đậu phộng thì cha cũng am hiểu một chút, có thể giúp mấy đứa, về phần hạt giống cha cũng có cách kiếm.”

“Thật ạ?” Giang Diệu Diệu hai mắt tỏa ánh sáng, kích động mà nói: “Vậy thì cảm ơn ông nhiều lắm.”

“Khụ khụ!”

Lục Khải Minh đánh gãy đối thoại giữa hai người, chê cười nói: “Một ông lão tham gia quân đội lại có hiểu biết về đậu phộng? Đang đùa cái gì vậy?”

Cố Trường Châu thập phần bình tĩnh.

“Trước khi tham gia quân ngũ thì tôi lớn lên ở nông thôn, tổ tông nhà tôi đều là nông dân. Không riêng có hiểu biết về đậu phộng, còn có khoai lang đỏ, bắp, dưa hấu, cái nào tôi cũng biết cách chăm nom.”

Giang Diệu Diệu đối với việc hai người khai khẩn nông trường thật lòng cũng không tin tưởng nhiều.

Dù sao thì bọn họ đều là người lớn lên trong thành phố, đối với trồng trọt chỉ nghe nói qua chứ không có kinh nghiệm. Lại không tìm thấy người nào chỉ dạy, ôm cục đá bơi sang sông thật sự khó khăn không nhỏ.

Giờ phút này nghe được Cố Trường Châu nói mình có kinh nghiệm, đầu cô lập tức toát ra một cái ý tưởng. Cô dùng khuỷu tay chọt chọt Lục Khải Minh.

“Chúng ta đúng lúc cũng thiếu một người có kinh nghiệm, hay là để ông ấy làm đối tác được không?”

Người kia lập tức phản đối: “Không được!”

“Nhưng hai đứa mình đều không biết cách trồng trọt mà.”

“Không biết cũng có thể học, cùng ông ta kết phường coi chừng bị lừa tới cái quần cộc đều cũng không còn mà mặc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play