Nhưng ý tưởng thì rất đẹp, còn thực hiện thì khó quá.

Thay quần áo xong, cả hai không nhịn được mà hôn nhau rồi lên giường.

Khi kết thúc thì cũng đã đến giờ ăn trưa.

Như thể không biết mệt mỏi, Lục Khải Minh chủ động làm bữa trưa.

Giang Diệu Diệu đi tắm, nằm trên giường lấy khăn tay chơi đùa với con chó, nhân tiện đợi bữa ăn, cô cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự rất tuyệt.

Có ăn uống đầy đủ, có đàn ông bên cạnh, cô không cần phải làm việc, có thể sống thêm mười năm... Không, cô sẽ làm điều đó đến hết đời.

Lục Khải Minh như bị giam lỏng vài năm, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện tài nấu nướng của mình.

Trưa ngày hôm sau, tất cả những gì họ có thể ăn là cơm trắng và mì sợi.

Giang Diệu Diệu đứng trước thùng gạo, phân vân không biết có nên lĩnh thêm một phần vật tư khác không.

Nguyên vật liệu được phân phối theo đầu người, có lý do là nếu có thêm một người nữa, thì có lẽ sẽ nhận được nhiều vật tư hơn.

Tuy nhiên khi nhận đồ dùng, trẻ em phải xuất trình thẻ học sinh, người lớn phải xuất trình giấy chứng nhận lao động chứ không phải lĩnh không.

Lục Khải Minh không có công việc gì, giống như một hộ gia đình trong danh sách đen, như này hơi phiền phức.

Cô còn đang loay hoay thì đột nhiên có người gõ cửa.

Lục Khải Minh ra mở cửa, nhìn lên và thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh khẽ cau mày.

Cố Trường Châu xoa mũi vì xấu hổ: “Tôi được chính phủ cử đến để giải quyết vấn đề cuộc sống của anh."

Lục Khải Minh chợt nhận ra, huýt sáo rồi nói lớn: "Diệu Diệu, nhanh đến gặp người quen cũ này."

-

Tình hình hiện tại của Cố Trường Châu rất xấu hổ.

Trước khi trở về thành phố, ông ta đã ở một vị trí cao và nắm quyền lực trong tay.

Tuy nhiên, sau khi trở về thành phố, vì một số vụ lộn xộn mà ông ta đã làm nên bị một vài đối thủ cũ lật tẩy. Ví dụ: sử dụng công quỹ để thiết lập nơi ẩn náu riêng, hoàn thành công việc riêng với sự trợ giúp của nhiệm vụ, đe dọa hỗ trợ khi zombie bùng phát, tống tiền quan chức, v.v.

Trước khi ông ta thành lập công ty riêng, không ai dám có ý kiến ​​về việc làm kiểu này.

Công sở chấp nhận dù sao cũng khác, sau khi về thành phố, quốc gia cũng cần tổ chức lại hệ thống quyền lực, không nên giữ lại những người nhiều chuyện.

Ông bị giáng chức, lấy tên giả, tước bỏ thực quyền và ngừng quản lý binh lính, thay vào đó làm một số công việc phụ trợ.

Người giao nhiệm vụ có lẽ có ác cảm với ông ta, việc đầu tiên là giao cho ông ta đi gặp Lục Khải Minh.

Cố Trường Châu đã nghĩ đến chuyện nghỉ việc và thành lập công việc kinh doanh của riêng mình như trước đây.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh xã hội hiện nay thì không có chỗ cho tinh thần kinh doanh, nếu bị bắt thì có thể bị đi tù, chỉ đành phải chịu thôi.

-

Lục Khải Minh rất hoan nghênh ông ấy. Sau khi biết rằng công việc của ông ấy là giải quyết mọi khó khăn cho họ, anh ngay lập tức yêu cầu ông thu thập thức ăn và giải quyết vấn đề lương thực của mình.

Cố Trường Châu đã chạy hơn hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng chói chang giữa trưa, trao giấy chứng nhận cho anh, đưa cho người quản lý cộng đồng và nhận đủ lương thực.

Lục Khải Minh cầm chiếc túi trong tay và gật đầu hài lòng.

"Ừm, rất tốt, không tệ, nếu nhanh một chút sẽ tốt hơn. Tôi rất kì vọng biểu hiện tiếp theo của ông, giờ thì ông có thể biến đi rồi."

Cố Trường Châu đang chảy mồ hôi nhễ nhại: "..."

Giang Diệu Diệu cảm thấy hơi tội nghiệp, hỏi: "Ông còn chưa ăn cơm đúng không, ở lại ăn cơm đi?"

"Ăn cơm?"

Lục Khải Minh giành nói trước: "Ông ấy là quan chức nhà nước, không thể nhận hối lộ, nếu không sẽ bị sa thải. "

"Thật không?"

“Tất nhiên rồi, đi thôi, chúng ta nấu ăn nào.”

Lục Khải Minh khoác vai cô, hướng ánh mắt chiến thắng về phía Cố Trường Châu, rồi dùng chân đóng cửa lại.

Mồ hôi ướt đẫm quần áo, bụng thì đói không ngừng cồn cào.

Cố Trường Châu nắm chặt tay, hít thở sâu rồi cam chịu rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play