Trước khi có thời gian hỏi, đối phương đã lịch sự giải thích danh tính của mình cho thuận tiện.

"Cô là Giang Diệu Diệu đúng không? Xin chào, chúng tôi là trợ lý của Tướng quân Từ. Ông ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về cuộc họp khen thưởng kéo dài hai ngày."

Giang Diệu Diệu ngơ ngác: "Tướng quân Từ? Tướng quân Từ nào cơ?"

Người bên kia bật cười “Cô đùa tôi à? Tướng quân Từ nổi tiếng nhất trong số những người còn sống sót.”

Một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí cô, cô ngạc nhiên che miệng lại.

Tướng quân Từ... Đó là một ông lớn thực sự. Ông ấy đã vào Quốc vụ viện trước chiến tranh.

Thấy đối phương đã hiểu, người bên kia lại tiếp tục giới thiệu.

"Vì anh Lục Khải Minh đột ngột rời đi mà không từ biệt, chúng tôi rất lo lắng cho sự an toàn của anh ấy. Chúng tôi đã điều tra ra rằng anh ấy đến đây nên chúng tôi đến đây để xem xem. Xin hỏi anh ấy có ở đây không?"

Fuck, anh thực sự dám chạy trốn?

Giang Diệu Diệu vội vàng gật đầu và nói có rồi để họ vào.

Lục Khải Minh đang điên cuồng ăn thịt nhưng phải dừng lại vì xấu hổ, hắng giọng, tự đắc lau khóe miệng.

Trợ lý cười nói: "Có vẻ như cậu đang hồi phục tốt."

Anh lạnh lùng hỏi: "Các người làm gì ở đây? Hợp đồng của tôi với Trần Hồng đã kết thúc, bây giờ tôi có quyền sống tự do rồi."

"Đừng lo, chúng tôi không đến đây để bắt anh. Chỉ là Tướng quân Từ muốn anh cân nhắc xem liệu rằng anh có thể tham dự buổi tuyên dương hay không. Vì anh, chúng tôi mới có thể nghiên cứu ra vắc xin, mới có thể nhanh chóng trở lại thành phố, anh nên có mặt tại buổi họp tuyên dương, nếu không sẽ rất đáng tiếc."

Giang Diệu Diệu bước đến cạnh bàn và nói: "Mọi người đã đến mời anh, vậy chúng ta cùng đi. Thật là một cơ hội tuyệt vời mà."

Đây là sự công nhận của chính phủ đối với những nỗ lực của anh ấy. Lục Khải Minh đã từng lo lắng về quá khứ của mình. Chỉ cần anh vượt qua cuộc họp tuyên dương, anh sẽ có thể để đứng thẳng lên cho dù anh có đi đâu trong tương lai.

Người trợ lý liếc nhìn Giang Diệu Diệu, và nhớ ra một chuyện khác.

“Ngoài ra, Tướng quân Từ mong hai người có thể quay lại làm việc và phục vụ đất nước.”

“Hai người?” Cô ấy chỉ vào mũi mình, “Còn có tôi hả?”

“Không sai. Anh Lục có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không nên lãng phí năng lực mạnh mẽ như vậy. Trước đây cô từng ở trong đội cứu hộ, phong độ cũng rất tốt. Hầu hết công việc xây dựng lại thành đều là công việc rất cơ bản. Sẽ rất tiếc nếu như hai người chỉ ở lại đây. Hiện tại, toàn bộ zombie ở đất nước chúng ta đã được loại bỏ, nhưng các quốc gia khác vẫn đang gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ của chúng ta.

Tướng quân Từ hy vọng rằng cả hai có thể quay trở lại và tham gia đội cứu hộ cùng với những chiến binh xuất sắc khác để giúp đỡ người sống sót ở các quốc gia khác."

Lục Khải Minh nghe xong liền cảm thấy không có gì ngạc nhiên, khi không lại đánh giá anh như một anh hùng, hoá ra là muốn cho một viên kẹo rồi khiến người ta phải bán mạng...

Giang Diệu Diệu dứt khoát thay đổi quyết định và nói với Lục Khải Minh: "Em ủng hộ anh, đừng đi."

Trợ lý: "..."

Lục Khải Minh mỉm cười và chớp mắt và chỉ vào cô ấy với ngón tay cái của mình.

"Anh đã thấy chưa? Quản gia của tôi đã lên tiếng, không đi. Hai người về đi."

Khóe miệng trợ lý giật giật hỏi Giang Diệu Diệu: "Không biết cô Giang còn băn khoăn vấn đề gì? Nếu như lo lắng về nguy hiểm, thì điều đó là không cần thiết. Hiện tại, phương pháp đối phó với zombie đã rất thuần thục, rất ít thương vong. Hai người là những chiến binh quý giá nhất và chính phủ sẽ hỗ trợ hết mình để đảm bảo an toàn cho hai người. "

Giang Diệu Diệu lắc đầu.

"Chúng tôi đã đợi ba bốn năm mới được đoàn tụ. Một số người sống sót chắc chắn còn mạnh hơn chúng tôi và có can đảm tham gia đội cứu hộ. Các anh nên tập trung vào họ. Còn tôi và anh ấy... chỉ muốn sống những ngày tháng bình thường của những cặp vợ chồng mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play