Giang Diệu Diệu thoáng nhìn thấy phía sau đầu Lục Khải Minh và kêu lên một tiếng.
"Anh bị thương à? Tại sao lại có băng gạc dính ở đó?
Anh chạm vào nó và nhanh chóng nói: "Không, chỉ bị va đập một chút, hai ngày nữa sẽ ổn. Em ăn gì chưa? Phòng thí nghiệm có nhà bếp. Anh sẽ bảo họ nấu vài thứ cho em ăn?"
Đãi ngộ của các thành viên đội cứu hộ thuộc căn cứ vẫn rất tốt.
Xét cho cùng, đó là một công việc có thể lấy đi mạng sống của một người. Ít nhất phải lo đủ ba bữa ăn mỗi ngày và tất cả các bữa ăn đều được phục vụ bằng bữa ăn nóng.
Sau khi Giang Diệu Diệu vào đó cũng không bao giờ phải lo lắng về thức ăn và quần áo, thậm chí còn có thể tiết kiệm rất nhiều trong số đó, cô giữ lại và đem về cho Nhục Nhục.
Giang Diệu Diệu lắc đầu, nhìn vào mắt anh và đột nhiên nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”
“Hả?”
“Nghe em, nhắm mắt lại. "
Lục Khải Minh không thể đoán được cô định làm gì, nhưng người bên kia đột nhiên đi tới trước mặt anh, ngay cả khi cô muốn đ.ấ.m anh, anh cũng rất vui.
Lục Khải Minh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Giang Diệu Diệu bước đến gần anh, lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và đeo nó vào ngón áp út bên trái của anh.
"Tèn ten!"
Anh mở mắt ra và có một chiếc nhẫn đơn giản ở dưới ngón tay mình. Dựa theo màu sắc và độ bóng chắc hẳn phải là bạch kim.
"Trông đẹp nhỉ? Khi làm nhiệm vụ, chúng em đã đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Em đã đặc biệt chọn nó cho anh."
Lục Khải Minh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, mắt anh lập tức ươn ướt.
"Trông đẹp đấy."
"Cái này đã được tiệt trùng. Từ giờ trở đi anh phải đeo nó hàng ngày. Đừng làm mất nó đấy."
Anh gật đầu, ngón tay khép lại, như thể anh sắp nhét chiếc nhẫn vào trong da thịt mình.
Chuyên gia bước vào và gõ cửa.
Đã đến giờ cho bài kiểm tra hôm nay. Lục Khải Minh nhìn lên và nói: "Em có thể chơi một mình một lúc, anh sẽ quay lại sớm thôi."
Giang Diệu Diệu rất sợ của những người đó. Bọn họ đã làm gì trên cơ thể anh chứ, cô hỏi một cách lo lắng: "Anh phải đi đâu? Phải làm thí nghiệm gì?"
Lục Khải Minh liếc nhìn chuyên gia, không giải thích mà chỉ nói: "Chờ anh quay lại. "
Người trợ lý đẩy xe lăn, anh ngồi trên đó và rời đi cùng chuyên gia.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Diệu Diệu, cô quay qua quay lại, xung quanh đều là những bức tường trắng, thực sự không có gì để nhìn, vì vậy cô ngồi xuống ghế sô pha và chờ đợi.
Đêm qua, họ đã thức khuya để chiến đấu, gần như không hề được nhắm mắt từ đầu đến cuối.
Hôm nay trở về, trên máy bay cô có chợp mắt một lát, nhưng vẫn còn rất buồn ngủ, sau khi ngồi xuống thì cơn buồn ngủ tràn ngập, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu, mùi thức ăn đã đánh thức cô.
Giang Diệu Diệu mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường.
Khung cảnh trước mắt trông rất lạ, nhìn xung quanh thì thấy Lục Khải Minh đang ngồi trên xe lăn. Sau đó, cô mới nhận ra mình đang ở đâu.
“Anh làm xong chưa?” Cô dụi mắt, nhấc chăn và ra khỏi giường.
Lục Khải Minh ậm ừ: "Bữa trưa đã sẵn sàng, em muốn ăn trước hay ngủ trước?"
"Ăn cơm đi."
Gặp được anh không phải chuyện dễ dàng, lãng phí thời gian cho việc ngủ không hề đáng giá chút nào.
Trong phòng có một bàn ăn tròn nhỏ, trên bàn có hai món ăn và một món súp.
Khoai tây xào thịt xông khói, rau xà lách xào rau củ, canh rong biển trứng cá.
Những món ăn cực kỳ phổ biến trước ngày tận thế này chắc chắn là thứ xa xỉ nhất có được trong căn cứ ở hiện tại.
Anh ấy có thể ăn những thứ này mỗi ngày không?
Có vẻ như phòng thí nghiệm thực sự không tệ đối với anh ấy.
Giang Diệu Diệu cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hưởng sái của anh, cầm đũa lên và ăn một miếng thịt xông khói.
Lục Khải Minh không di chuyển, nhìn cô với một nụ cười trên môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT