“Cô đang tìm cái này à?”

Viên Mục Băng khoanh chân dài trên mặt đất, lắc lư thứ trên tay.

Giang Diệu Diệu nhìn kỹ hơn và chạy tới.

“Đúng rồi, đây là chiếc nhẫn của tôi.”

Cô ấy cười nhẹ.

"Nó thực sự là một chiếc nhẫn à? Tôi nghĩ nó là một cái bọc đầu đinh vít, suýt chút nữa đã ném nó đi rồi."

Giang Diệu Diệu nhận lấy nó với khuôn mặt đỏ bừng, rồi đeo nó vào ngón áp út của mình một cách quý trọng.

Trong căn cứ, cô bị đói nên gầy đi nhiều, chiếc nhẫn của cô đã cũ, vì vậy khi nào trở về, cô phải tìm một sợi chỉ và quấn nó lại hai vòng.

Ăn uống đầy đủ rồi cô lại tìm một chỗ sạch sẽ nằm xuống, sau đó cuộn mình ngủ.

Nửa đêm, ai đó đã đẩy Giang Diệu Diệu tỉnh giấc.

Trước khi cô mở mắt, một thiết bị liên lạc được đặt vào trong tay cô.

Viên Mục Băng nói: "Your man."

...

Các thành viên trong nhóm đang ngủ nên không thể đánh thức họ.

Giang Diệu Diệu cầm thiết bị liên lạc trở lại máy bay, đóng cửa, chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo, sau đó nâng thiết bị liên lạc lên.

Khuôn mặt của Lục Khải Minh hiện trên màn hình, anh liếc nhìn nó hai lần và gần như không thể thở được với một nụ cười.

"Sao em không bật đèn lên? Anh chỉ có thể nhìn thấy răng của em thôi."

Ngoài ra còn có một cặp mắt laze bằng hợp kim titan sáng bóng.

Giang Diệu Diệu nhanh chóng hét lên.

"Nhỏ tiếng một chút, mọi người đang ngủ, đừng đánh thức họ."

Lục Khải Minh bĩu môi: "Em đang ở cùng rất nhiều người hay sao?"

"Ừm, có hơn chục thành viên trong đội cơ, bọn họ vẫn chưa nói với anh à?

"Nói rồi." Anh trêu chọc: "Nhưng anh nghĩ họ sẽ ném em trở lại căn cứ khi họ phát hiện ra em lười biếng như thế nào."

Giang Diệu Diệu nâng cằm và khịt mũi.

"Xem thường người khác! Hôm nay em đã đóng góp rất nhiều nhé." "Ồ? Được bao nhiêu? Kể anh nghe xem nào."

"Em..."

Cô đã chuẩn bị mọi thứ để khoe với anh, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.

"Sao anh gọi cho em muộn thế? Bây giờ anh có thể dùng máy liên lạc được rồi hả?

Lục Khải Minh lắc đầu: "Chuyện này anh đã giao kèo với bọn họ để đổi lại."

"Trao đổi kiểu gì? "

"Sử dụng khuôn mặt đẹp trai của anh." Anh cười: "Trong tương lai, khuôn mặt đẹp trai của chồng em sẽ không phải của riêng em nữa rồi.”

"...Ăn nói cho nghiêm túc!"

"Được rồi." Lục Khải Minh nói sự thật: "Anh đã hứa với họ sẽ chấp nhận một kế hoạch quan sát. Để đền bù, họ đã đồng ý cho anh gọi video với em một lần."

Trái tim của Giang Diệu Diệu lập tức dựng lên.

"Kế hoạch là gì? Có nguy hiểm không?"

"Không nguy hiểm, chỉ là để quan sát... chỉ là quan sát phản ứng của một người có chỉ số IQ cao như anh dưới sự tấn công con virus zombie mà thôi."

Cô không thể hiểu nổi: “Làm thế nào để quan sát điều này? Ném anh vào đống vi-rút để ngâm à?"

"Đồ ngốc, ai lại làm điều đó chứ."

"Làm thế nào để quan sát?"

Thấy cô không thể hiểu ngay cả sau khi anh giải thích. Lục Khải Minh liền chuyển chủ đề: “Hãy kể cho anh nghe về tình hình của em đi."

Giang Diệu Diệu giải thích những gì đã xảy ra hôm nay, cố tình tránh nói đến chuyện nguy hiểm.

Cốt truyện chỉ mô tả chi tiết cách họ dũng cảm như thế nào để vận chuyển vật tư ra ngoài, vì vậy nó nghe có vẻ khá kịch tính.

Lục Khải Minh nghe xong khẽ mỉm cười hỏi:

"Thật sự em đã tự mình trải qua chuyện đó rồi sao? Chắc sẽ không đọc tin tức của người khác và bịa đặt để lừa anh đấy chứ?"

Giang Diệu Diệu xua xua tay với camera.

Anh cười gian xảo, dừng lại và nói: "Thời gian sắp hết rồi. Còn muốn nói gì với anh không?"

Giang Diệu Diệu bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt tuy gần mà xa, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.

Điều muốn nói thì có rất nhiều.

Anh đã ăn chưa? Ăn có no không? Quần áo có ấm không? Ban đêm có lạnh không ngủ được không?

Nhưng tất cả đều là những điều nói cũng như không, tất cả đều trở nên vô ích ngoại trừ việc làm gia tăng thêm sự lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play