Nếu kết quả thẩm định cho thấy Giang Diệu Diệu không phải là đứa bé kia, thì ngay cả một chút mong chờ cũng không còn nữa rồi.

Nó cho ông hy vọng, cũng lại khiến ông hoàn toàn tuyệt vọng.

Vì sao cô lại nhẫn tâm như vậy?

Giang Diệu Diêu đưa ra một đề nghị, nhưng đợi một lúc lâu không thấy ông lên tiếng, nên gọi một tiếng thúc giục.

"Đội trưởng Cố, ông nghĩ thế nào? Nếu chúng ta đồng ý, đêm nay chúng ta có thể đi...."

Cố Trường Châu đột ngột đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Tôi không làm!"

Giang Diệu Diệu: "...."

Không làm thì thôi, mắc gì mà hung dữ như vậy.

"Gâu gâu gâu!"

Giang Nhục Nhục đang đắm chìm trong ăn uống, đột nhiên ngẩng đầu sủa về phía ông, như muốn giúp cô mắng ông ấy.

Giang Diệu Diệu xoa dịu nó một vài câu và tiếp tục hỏi: "Ông có chắc không? Tôi nghĩ tốt hơn nên làm giám định, dù sao tôi cũng không muốn lợi dụng ông bằng cách dựa vào mối quan hệ này."

Cố Trường Châu nói không chút cảm xúc:

"Dù cho cô muốn lợi dụng cũng lợi dụng không nổi."

"....Được thôi."

Cô nhún vai, đứng dậy và hỏi: "Còn gì nữa không? Không còn việc gì thì tôi quay về ký túc xá đây."

Cố Trường Châu không nói nên lời, còn cô xoay người rời đi, bóng lưng nhỏ nhắn chìm trong đám người.

Giống như dòng suối nhỏ hòa vào dòng sông lớn, chẳng bao lâu sau đã không thể tìm thấy nữa.

Trên tàu điện ngầm trở về, Giang Diệu Diệu nhìn thấy một đoạn tin tức trên màn hình lớn.

Hóa ra mấy ngày trước Cố Trường Châu dẫn đầu một đội vận chuyển thịt đông lạnh đến thành phố, trong khoảng thời gian này, ông ta đã bị lũ zombie phục kích, g.i.ế.c c.h.ế.t một số thành viên trong đội khiến nhiều người bị thương nặng.

Do nguy cơ lây nhiễm cao, những người bị thương không thể đưa về căn cứ điều trị nên bên ngoài đã dựng một phòng phẫu thuật tạm thời.

Có lẽ Trần Hồng cùng những người khác đã đi tới đó để điều trị cho những người bị thương rồi. Hoá ra cái c.h.ế.t cách bản thân mình gần như vậy, gần tới mức người vừa ngồi cùng bàn ăn cơm với cô cũng vừa thoát ra trong tích tắc.

Về đến kí túc xá, những người sống sót đã đi làm.

Giang Diệu Diệu thay quần áo, tìm một đồng nghiệp ở cùng tòa nhà, biết được hiệu trưởng không mắng cô nên mới yên tâm quay về phòng.

Để ngày mai đi làm đúng giờ, cô định đi ngủ sớm.

Không ngờ nằm ​​xuống không được bao lâu, một vị khách khác đến, chính là Viên Mục Băng.

Cô ấy cũng có mặt trong đội đó, bị thương nhẹ và bị bó bột ở tay trái.

Một người đàn ông đi cùng cô ấy, cao hơn cô ấy, ngũ quan sắc sảo, toát ra khí chất không chút giận dữ mà uy phong.

Giang Diệu Diệu dường như chỉ cần ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra được thận phận của anh ta.

Chắc chắn là nam chính trong nguyên văn.

Có thể thấy ngoại hình của anh ta cùng với miêu tả trong cuốn sách đều rất chính xác, luôn luôn là ba phần thờ ơ, ba phần lạnh lùng, trông giống như một biểu đồ thống kê hình quạt.

Bây giờ tận mắt chứng kiến, hóa ra rất thích hợp.

Tuy nhiên, có vẻ như Lục Khải Minh, cái con người không biết xấu hổ kia vẫn dễ nhìn hơn.

Cô nhìn Viên Mục Băng một cách vui vẻ, đối phương hắng giọng vì xấu hổ và nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi muốn thương lượng với cô một việc quan trọng."

"Chuyện gì?"

Giang Diệu Diệu muốn tiếp đãi họ, nhưng căn phòng quá nhỏ, không có ghế phụ nên đành phải từ bỏ, mọi người đều đứng để nói chuyện.

Viên Mục Băng nói: "Tôi muốn mời cô tham gia đội cứu hộ."

Lại là chuyện này?

Giang Diệu Diệu có chút không ngờ tới, "Tôi nhớ rằng trước đây cô có từng đề cập với tôi rồi"

"Đúng vậy, nhưng cô vẫn chưa đồng ý."

"Vậy thì lần này tôi cũng không đồng ý."

Viên Mục Băng cau mày.

"Cô có lo lắng cho sự an toàn của mình không? Đội cứu hộ được chia thành nhiều vị trí khác nhau. Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Không phải ai trong số họ cũng cần phải đối mặt với lũ zombie. Nếu tham gia, cô chỉ cần chịu trách nhiệm chuẩn bị cho công việc trước khi thực hiện nhiệm vụ là được."

Lần trước cô vô cùng ấn tượng về độ chính xác trong tính toán của đối phương, nên cô luôn muốn kéo Giang Diệu Diệu về đội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play