Bão thổi trong nửa ngày một đêm, rồi tan dần vào sáng hôm sau.
Cả hai bước ra từ căn phòng nhỏ và ngỡ ngàng trước những hình ảnh bên ngoài.
Phòng khách và bếp ngổn ngang, bát cơm và mì vung vãi khắp nơi, cửa sổ bị vỡ nhiều mảnh, nước mưa tràn vào nhà, sàn nhà loang lổ vết nước.
Khi họ đi ra ngoài để xem xét đường phố, tình hình còn tồi tệ hơn, hiện trường trông như thể đã bị lục soát bởi một nhóm cướp.
Một thị trấn đang êm đẹp giờ lại thành ra là như thế này.
Giang Diệu Diệu muốn khóc khi nhìn thấy khung cảnh đó.
Lục Khải Minh nhặt hai chiếc dép có màu sắc khác nhau mang vào, nhặt thùng rác lên và nói: “Dọn dẹp trước đi.”
Giang Diệu Diệu gật đầu, bước lên vũng nước trong phòng khách tìm giẻ lau trên lầu.
Bão chỉ mất một đêm để vượt qua biên giới, nhưng họ phải mất nhiều ngày để khôi phục lại ngôi nhà của mình.
Đồ đạc ướt nên được dọn ra nơi khô ráo, cả hai tranh thủ giặt ga trải giường và mền, lau sàn nhà cho khô.
Giang Diệu Diệu sang nhà hàng xóm nhặt nhiều đĩa và bát còn nguyên vẹn, rồi chất đầy tủ.
Lục Khải Minh đã sửa cửa sổ bị hỏng, tháo kính của những ngôi nhà khác và lắp chúng vào nhà của họ.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hai người đều mệt đến mức không muốn động đậy, ngồi trên ghế sô pha trong sân phơi nắng, ủ rũ.
Giang Diệu Diệu gần như bắt đầu mơ, Lục Khải Minh đột ngột nhảy lên và đẩy cô.
“Dậy đi!”
Cô rất buồn ngủ: “Sao, anh vẫn chưa dọn xong à?”
“Còn một chuyện nữa.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Kết hôn!”
Kể từ khi cô nói hôm đó, Lục Khải Minh luôn suy nghĩ về chuyện này, không thể quên nó một giây phút nào.
Giang Diệu Diệu có chút xấu hổ khi nghĩ đến điều này, cũng không thể đánh trống lảng để lơ nó đi.
“Thật sự muốn kết hôn sao? Hay là thôi đi, chúng ta có kết hôn hay không kết hôn thì khác gì nhau?”
“Rất cần thiết! Chuyện gì có thể lười nhưng chuyện này thì không thể lười.”
“Nhưng em có hơi mệt…” “Được, vậy em tiếp tục nghỉ ngơi, anh sẽ làm.”
Lục Khải Minh cũng mệt. Việc trèo lên xuống để sửa cửa sổ đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh ấy, nhưng anh nghĩ đến chuyện bọn họ kết hôn đã cho anh động lực vô hạn.
Anh hướng vào phòng được hai bước, đột ngột dừng lại và hỏi: “Kết hôn xong muốn làm gì?”
Giang Diệu Diệu sững sờ, cố gắng nhớ lại trải nghiệm khi uống rượu cưới của người khác.
“Uh…hình như là làm một bữa ăn ngon?”
Lục Khải Minh trầm ngâm gật đầu rồi bước vào phòng.
Tổ chức đám cưới mà cô chỉ có một bữa ăn?
Không thể như vậy!
Buổi lễ cầu hôn đã bị bỏ qua, điều này càng không thể được.
Giang Diệu Diệu lộn ngược mình nhảy dựng lên, đuổi tới cùng để thảo luận với anh, rốt cuộc cũng xác định một vài chuyện.
Nơi kết hôn.
Trong thị trấn có nhà thờ nhưng họ không tin vào thần thánh nên chỉ cần chọn vị trí view đẹp là được.
Hồ rất đẹp, với thảm cỏ xanh và nước lăn tăn. Có một ngọn núi ở bên trái và biển ở bên phải, vậy thì hãy chọn ở đó.
Thức ăn.
Lục Khải Minh phụ trách việc này, anh rất giỏi làm bánh.
Tất nhiên thức ăn tốt nhất nên được ăn trong đám cưới.
Váy cưới.
Không có cửa hàng đồ cưới hoặc thậm chí một cửa hàng quần áo trên đảo. Nhưng Giang Diệu Diệu đã nhìn thấy chiếc máy may vẫn hoạt động ở trong nhà của một gia đình.
Vải của váy cưới không khác vải rèm là mấy, tất cả đều lộng lẫy.
Vì vậy, cô đã đưa ra một quyết định tuyệt vời là may một chiếc váy cưới cho chính mình.
Còn ngày kết hôn thì được ấn định sau khi mọi công việc chuẩn bị đã hoàn tất.
May một chiếc váy cưới là một dự án lớn và cần nhiều thời gian.
Tối hôm đó, Giang Diệu Diệu nhờ Lục Khải Minh mang máy khâu về đặt trong phòng khách, sau đó cô cùng anh đi khắp thị trấn, tìm kiếm loại vải may rèm tốt nhất.
Những người thổ dân thích phong cách đồng quê nước Anh, rèm cửa là những bông hoa phá cách nhỏ hoặc họa tiết kẻ ca rô, tạo cảm giác nhỏ nhắn khi sử dụng làm váy cưới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT