Vào sáng sớm, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, xuyên qua rèm cửa bằng ren hoa, chiếu vào mặt Giang Diệu Diệu.
Cô mở to mắt và nhìn chằm chằm vào căn phòng xa lạ một lúc lâu mới nhớ ra rằng họ đã rời khỏi nơi ẩn náu trong băng tuyết và đến một hòn đảo an toàn.
Phù, thật tuyệt!
Giang Diệu Diệu hít sâu một hơi, duỗi người vài cái, ôm gối ngủ lâu hơn.
Người xung quanh cũng thức giấc, bò tới hôn lên chóp mũi cô một cái.
Cô khẽ vẫy tay phủi: “Đừng làm phiền, bẩn thỉu, đã không đánh răng rồi thì đừng có hôn.”
“Anh không ghét nó.”
“Em ghét nó.”
“Có phải không?” Trong giây tiếp theo, Lục Khải Minh đã thổi vào mũi cô.
Giang Diệu Diệu quả thực rất phục anh, lấy gối che mặt, bên dưới truyền đến giọng nói: "Nếu anh có quá nhiều năng lượng thì đi chạy bộ đi, và quay trở lại sau khi chạy mười tám vòng. Đừng làm phiền em, được không."
Trên người cô đang mặc là một chiếc áo thun cực lớn được lấy đại ra từ chiếc tủ quần áo, còn chưa mặc quần.
Khi cô giơ tay lên, chiếc áo bị kéo lên, lộ ra đôi chân trắng nõn và vòng eo thon thả.
Quần lót được làm từ chất liệu cotton màu hồng nhạt, có viền ren hình tròn, trông rất dễ thương.
Lục Khải Minh nhéo eo cô, vẻ mặt chán ghét: “Em gầy thật.”
Mọi người rõ ràng ăn một lượng thức ăn như nhau, nhưng họ lại không phát triển thịt, cũng không biết chúng được tiêu thụ ở đâu.
Giang Diệu Diệu kéo quần áo của cô xuống và ậm ừ: “Đồ lưu manh.”
“Đồ lưu manh? Nào, cho em sờ lại.”
Lục Khải Minh nắm lấy tay cô, nhét vào trong quần áo mình.
Khi các đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng và khỏe mạnh, các cơ căng đầy đàn hồi và cảm giác chạm vào thật hấp dẫn.
Giang Diệu Diệu không thể không gỡ bỏ cái gối và nhìn chằm chằm vào anh.
Anh cười nhẹ, cởi áo sơ mi ra, cho cô xem thân hình gần như hoàn mỹ của mình, nâng cằm lên, thẳng thắn nói: “Mời em tận tình giở trò lưu manh với anh.” Kiêu ngạo như vậy, anh cho rằng cô không dám sao?
Nếu không thể ăn nó, thì chạm vào nó cũng được vậy.
Giang Diệu Diệu hung hăng như một mãnh hổ xuống núi, nhào qua đè anh trên chăn bông, vừa định đưa tay cởi bỏ, trên đỉnh đầu có một luồng hơi thở phả vào.
Hai người ngẩng đầu nghi ngờ, Giang Nhục Nhục đang nằm trên giường nhìn bọn họ, miệng chó cười thành hình vòng cung rực rỡ, lông trắng toàn thân tỏa ra dưới ánh mặt trời.
Lục Khải Minh trợn tròn mắt.
Giang Diệu Diệu buông anh ra và chạy đến cưng nựng chú chó cưng: “Nhục Nhục, mày tỉnh rồi à, buổi sáng tốt lành.”
Giang Nhục Nhục l.i.ế.m mặt chảy nước miếng, cô không có chút nào không thích, cười đến tít mắt.
Lục Khải Minh so sánh sự đối đãi của cô đối với mình, vô cùng phẫn nộ, mặc quần áo và đi xuống lầu mà không nói thêm tiếng nào.
Đảo ban đầu có hệ thống nước máy bơm nước từ hồ ra ngoài để lọc rồi đưa đến các nhà dân.
Nhưng hệ thống đã bị hỏng và không thể thoát nước từ vòi.
Vì vậy, Lục Khải Minh đã lấy hai cái xô đi đến hồ để lấy nước.
Nhiều đồ đạc trong phòng bám đầy bụi nên anh tìm giẻ lau và bắt đầu lo việc vệ sinh.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, anh đã dọn xong phòng khách và bếp, chuẩn bị dọn dẹp cầu thang.
Giang Diệu Diệu ngáp và sửng sốt khi nhìn thấy anh: “Anh đã bắt đầu làm việc rồi? Sao không gọi em theo, em tưởng anh đi chạy bộ rồi.”
Lục Khải Minh đáp: “Ai sẽ kêu heo làm việc?”
“….Fuck, cho em một cái giẻ rách.”
Anh lắc đầu.
“Không có việc gì thì đi ăn sáng đi, anh làm xong ngay.”
“Được.”
Giang Diệu Diệu sờ sờ đầu của Giang Nhục Nhục, nói: “Nhục Nhục, chúng ta nấu cơm đi.”
Một người một chó chạy vào phòng bếp, Lục Khải Minh nhìn cô, cảm thấy hạnh phúc trở lại, trái tim cũng ấm áp lạ thường.
Có nồi và bếp trong nhà bếp, nhiên liệu cho bếp lấy từ khí đốt được phân phối trên đảo.
Do đường ống gas được chôn dưới đất nên đến nay vẫn sử dụng được, khi mở ra liền có lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT