Lục Khải Minh ăn rất ngon, không chỉ ăn hết nửa đĩa cơm mà còn uống một hơi cạn sạch.
Ăn xong liền đòi đi vệ sinh, Giang Diệu Diệu dìu anh vào phòng tắm, nhìn trần nhà chờ anh đi tiểu.
Trở lại phòng ngủ, cô dụi mũi, cảm giác rất lạ.
Lục Khải Minh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết em có bị nghẹt mũi hay không nữa?”
“Ai nói vậy.”
“Rõ ràng ban ngày có mùi hôi, tại sao bây giờ không có mùi quá nặng?” Cô nắm tay anh và ngửi, kết quả là như nhau, mùi giảm đi rất nhiều.
Lục Khải Minh nói: "Được rồi, thì ra là em không thích anh, đồ không có chút lương tâm."
“Không, không, em đang nói về bản thân mình mà.”
Vì không thấy hôi nên Giang Diệu Diệu quyết định không tắm, hôm qua tắm cho anh khiến cô kiệt sức cả rồi.
Giang Diệu Diệu không thèm tắm rửa, thời tiết bây giờ cũng rất lạnh, cô chỉ đánh răng rửa mặt qua loa rồi chui vào ổ chăn.
Cạnh giường có một giá sách nhỏ, cô lật xem, tìm thấy một câu chuyện cổ tích của Andersen, lật xem một cách thích thú.
Lục Khải Minh chọc vào mặt cô: “Đừng xem nữa, đến nói chuyện phiếm.”
Chuyện tốt như vậy, anh còn chưa nói với cô đâu.
Giang Diệu Diệu lơ đãng lầm bầm: “Nói đi.”
Anh cũng không nóng nảy: “Em nhìn anh đi đã, đây là phép lịch sự tối thiểu đấy.”
Cô đành phải đặt quyển sách đang đọc dở xuống, ngẩng đầu lên, ngồi nghiêm chỉnh: “Anh muốn nói cái gì nào?”
Lục Khải Minh muốn nói với cô về việc tiêm thuốc, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông cô thật sự rất xinh đẹp.
Vẻ ngoài mảnh khảnh, yếu ớt nhưng nội tâm lại ẩn chứa sức mạnh mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim ngứa ngáy nên anh chồm tới hôn cô, rồi chuẩn bị thẳng thắn: “Diệu Diệu, anh…”
Cô che miệng lại: "Anh không đánh răng!"
“…..Em đừng làm mất hứng có được không.”
"Chà, em thừa nhận rằng em không thích anh, không chỉ mùi cơ thể của anh, mà giọng điệu của anh càng ngày càng khó nghe thấy. Hôm qua em đã kiềm chế nhịp thở khi tắm cho anh và suýt ngất xỉu. Em cũng lén dùng bông bịt mũi khi ngủ, hôm nay rất tốn sức mới lấy ra được.”
Lục Khải Minh: “... Thật sao?”
“Ừ.” Cô thành thật gật đầu, rồi nói thêm: “Nhưng em chỉ ghét mùi của anh chứ không phải ghét anh. Em nói điều này để nói với anh…Trước khi bị cắn, anh đừng hôn em, đặc biệt là đừng hôn lưỡi em.”
Lỡ như có gì đó phun ra từ miệng anh, như thế thật xấu hổ.
Cô không sợ chết, nhưng rất hy vọng có thể để lại một số ký ức đẹp trước khi chết.
Lục Khải Minh đang hưng phấn thì bị dội một chậu nước lạnh, trong lòng lạnh lẽo, thất thần nằm trở lại.
Giang Diệu Diệu hỏi: “Anh định nói gì với em?”
“Không có gì.”
“Ồ.”
Cô lại cầm cuốn truyện lên và lén nhìn anh một lúc.
Mặt anh căng ra, rõ ràng là đang nín thở. Giang Diệu Diệu mím môi, lại đặt sách xuống, tiến lên ôm lấy anh.
Giọng của người đàn ông rất lạnh: “Buông ra, anh sợ mình sẽ cắn em."
"Không sao, em quen rồi."
"..."
“Anh muốn nói gì với em? Nói đi."
"Không."
"Mau nói đi. Nếu không tối nay em ngủ không yên.”
Cô mềm như bông mà năn nỉ, Lục Khải Minh đã sớm không thể nhịn được, hắng giọng nói: “Anh đã được tiêm thuốc.”
“Thuốc gì cơ?”
“Các chuyên gia nghiên cứu trong căn cứ đã chế tạo được một loại thuốc có thể ức chế được hoạt tính của virus, một mũi duy trì được một tháng.”
Cô vui mừng hỏi: “Thật sự? Thế thì tốt quá, hèn gì buổi tối anh có thể ăn cơm uống nước! Em rất vui mừng!!”
Cô vừa nói vừa ôm anh chặt hơn, Lục Khải Minh vẫn còn yếu, thiếu chút nữa đã bị cắt đứt bởi cánh tay gầy guộc của cô.
"E hèm, buông ra..."
Giang Diệu Diệu nhanh chóng buông tay ra, ôm lấy anh như một đứa bé.
"Tại sao họ tiêm cho anh? Có điều kiện không?"
"Hmm."
"Điều kiện gì?"
"Họ muốn anh thú nhận lý do tại sao anh sống sót.”
Giang Diệu Diệu cảm thấy rất bất an, rất nhiều suy đoán nổi lên: “Những người đó muốn tiếp tục thử nghiệm với anh? Hay họ có kế hoạch khác? Ồ, tại sao chỉ có thể được hạn chế trong vòng một tháng."
"Những gì đã xảy ra với một tháng?"
"Nếu là thời gian dài hơn một chút, chúng ta có thể chỉ cần tẩu thoát ngay bây giờ. “
Rời khỏi đây ư?
Lục Khải Minh suy nghĩ một lúc và véo má cô: “Điều này có quá đáng lắm không?”
Giang Diệu Diệu nói: “Dù sao thì ông ta cũng đã nói dối anh, phải không?”
Cô đã biết phần kết của cuốn sách từ lâu, và hòa bình cuối cùng sẽ được lập lại mà không có sự tham gia của anh.
Đã vậy tại sao bọn họ phải ở lại và chịu đựng thêm sự tra tấn.
Lục Khải Minh không khỏi bật cười: “Nếu vậy, anh cần sự giúp đỡ của em.”
“Làm sao vậy?”
Anh ra hiệu, cô căng tai ra, hai người trốn trên giường thì thầm.
Đêm hôm sau, trong căn cứ nào đó truyền đến âm thanh chói tai của máy truyền tin.
Người phụ trách vội vàng bấm đáp án, trên màn hình hiện lên vẻ mặt hoảng hốt.
“Cứu! Nhanh! Giúp chúng tôi!"
“Giang tiểu thư? Xảy ra chuyện gì?”
"Tôi không biết, hình như anh ấy đang biến dị, anh ấy muốn cắn tôi! Anh có cho anh ấy uống nhầm thuốc không? Tôi không thể nhịn được nữa, giúp tôi với! A!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT