Lục Khải Minh nhìn một lúc cảm thấy cảm xúc của cô đã ổn định lại, cũng bắt đầu ăn, trong đầu anh bắt đầu cân nhắc một lúc nữa sẽ hành động.
Bánh kem rất ngon, ngọt vừa đủ, bởi vì đã đắp lên rất nhiều mứt trái cây, cho nên cũng phần nào giúp Giang Diệu Diệu đền bù tiếc nuối nửa năm qua chưa được ăn mứt trái cây.
Ăn một miếng bánh kem lớn xong cô đã no căng cả bụng, buông mâm bánh ra chùi chùi cái miệng nhỏ.
“Mình đi thôi”
Lục Khải Minh đang đổ nước cho cô, nghe vậy thì ngẩn người.
“Cái gì?”
“Anh đang bị thương, đừng mạo hiểm một mình. Em sức yếu, sợ lúc đó em không đủ sức để giữ dây thừng lại. Cho nên em với anh đổi lại vị trí với nhau đi. Anh dạy em cách làm máy phát điện nổ mạnh, rồi ném dây thừng ở chỗ nào. Anh sẽ nhận vị trí của em vào chờ ở trong phòng.”
Lục Khải Minh lập tức phản đối.
“Không được, em đang đùa cái gì vậy? Bản thân anh là một người đàn ông làm sao có thể trơ mắt nhìn em đi chịu c.h.ế.t được?”
“Chẳng lẽ em có thể trơ mắt nhìn anh đi chịu c.h.ế.t sao?”
Cô đã khống chế bản thân để âm thanh lúc nói chuyện không quá to, để tránh cho zombie nghe tiếng động lại kéo đến đây, nhưng ngữ điệu cực kỳ kiên quyết như này trước nay chưa từng dùng qua.
“Trước kia thì anh lợi hại, còn em thì yếu đuối. Vì vậy khi đó anh xông vào nguy hiểm em không thể có ý kiến gì được. Nhưng lần này không được, cần phải thay đổi.”
“Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Ánh mắt cô lập lòe trong bóng tối, nhìn anh không chớp mắt.
“Nếu anh mà có mệnh hệ gì thì em cũng sẽ nhảy theo anh xuống dưới.”
Mạo hiểm dụ dỗ zombie là vì để mọi người được sống sót, nếu cuối cùng hai người đều chết. Vậy thì kế hoạch này còn ý nghĩa gì nữa.
Cô đang muốn uy h.i.ế.p anh.
Dùng mạng của bản thân để uy hiếp.
Lục Khải Minh cười khổ: “Diệu Diệu, tại sao em lại muốn ép anh như vậy?”
“Là anh đang ép em mới đúng.” Cô nói: “Anh ép em sống đến bây giờ, không được tùy tiện bỏ lại em một mình mà không quan tâm.”
Giang Nhục Nhục cũng ăn xong bánh kem, cảm nhận được bầu không khí giằng co của hai người, theo thói quen chạy đến ngồi xổm bên chân của Giang Diệu Diệu.
Cô bế nó lên, đưa nó lên cho Lục Khải Minh.
“Anh đồng ý với em đi, được không?”
Đã nói tới mức độ này rồi thì còn ai có thể cự tuyệt nữa? Lục Khải Minh một tay ôm chó, thấp giọng tự giễu: “Cả đời này đây là lần duy nhất anh đưa ra một quyết định yếu đuối như vậy.”
Giang Diệu Diệu không nói tiếp, chạy đi tìm dây thừng.
Chiều dài dây thừng phải đủ dài để rũ từ tầng cao nhất xuống đến cửa sổ nhà của Cố Trường Châu. Sức chịu lực nhất định phải tốt. Loại dây leo núi có chiều dài gần 100 mét, khả năng chịu áp lực không nhỏ, lên tới 1800 kg, hẳn là không có vấn đề gì.
Trong phòng quá tối. Cô cũng quên mất dây thừng để ở đâu rồi, đang chuẩn bị mở đèn lên để tìm kiếm.
Lục Khải Minh đột nhiên ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Đã đến được chỗ mở công tắc đèn, Giang Diệu Diệu lập tức đứng im tại chỗ, thật cẩn thận hỏi: “Chúng nó lên đây rồi sao?”
Nói như vậy chẳng phải là đến cơ hội để mạo hiểm cũng không có?
Lục Khải Minh lắc đầu, anh cẩn thận lắng nghe âm thanh đang truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Vài giây sau Giang Diệu Diệu cũng nghe được.
Một trận âm thanh như có như không ầm ầm vang lên, có phần giống với âm thanh trước đây khi cô mua máy phát điện, nhưng mà lại không giống nhau lắm. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Âm thanh này là gì vậy?
Cô rón ra rón rén đi đến bên cạnh cửa sổ, ý đồ xem thử.
Lục Khải Minh hét lớn một tiếng: “Nằm sấp xuống!”
Sau đó nhanh như chớp đến bên cạnh cô, ấn ngã cô xuống đất, anh dùng thân thể che chắn cho cô và Giang Nhục Nhục.
Cùng lúc đó, bên ngoài kia có ánh lửa b.ắ.n ra bốn phía, tựa hồ có cái gì đập vào vách tường, khiến cho cả tòa cao ốc cũng phải chấn động.
Các zombie điên cuồng tru lên, có cái gì đó liên tục rơi xuống, tiếng pha lê vỡ vụn vang lên liên tục truyền vào tai.
Từ nhỏ đến giờ Giang Diệu Diệu chưa từng gặp qua chuyện như thế này, cho nên liền bị dọa sợ.
Âm thanh nổ mạnh làm cô bị ù tai, ánh sáng cường độ cao làm cô hoa mắt.
Cô tựa như một chiếc thuyền bằng lá yếu ớt nhỏ bé, gian nan tìm cách sinh tồn trong trận cuồng phong sóng lớn. Thứ duy nhất cô có thể cảm nhận lúc này là nhiệt độ cơ thể của con người quen thuộc trên người cô.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút.
Âm thanh oanh tạc kia rốt cuộc cũng dừng lại, ánh sáng lóe mắt cũng đã biến mất.
Cô từ bên dưới cánh tay của Lục Khải Minh quay đầu lại, trông thấy một hình ảnh vô cùng chấn động —— rất nhiều phi cơ đang bay về phía tòa cao ốc.
Phi cơ này và phi cơ lần trước có phần không giống nhau lắm. Ngoại hình của phi cơ lần trước chắc hẳn là phi cơ chuyên dùng để vận tải, chuyên dùng để chở hàng hoặc chở khách. Không có trang bị vũ khí.
Mà loại trước mặt này có vẻ ngoài sắc bén như của một con chim đại bằng, đầu máy bay có dạng như một cái chùy, sắc nhọn vô cùng.