Lục Khải Minh chịu đựng đau đớn trên vai gỡ cái đầu của zombie đang ghim trên vai xuống, vứt trên mặt đất dẫm mấy cái.
“Anh đi kiếm đồ bịt cửa sổ lại.”
“Không!”
Giang Diệu Diệu cứng rắn không cho anh đi: “Đừng động, chúng ta nhanh về khách sạn đi.”
Cửa kính trong siêu thị đều là thủy tinh công nghiệp có chất lượng bình thường, căn bản có ngăn cũng không ngăn cản được bao lâu. Ở lâu ở chỗ này thêm một giây, đồng nghĩa với việc bước gần đến nguy hiểm thêm một phân.
Lục Khải Minh trong lòng có chút khó hiểu, nhưng quyết định nghe lời cô quay về khách sạn trước, có chuyện gì sau đó lại nói sau.
Hai người rời phòng, khóa cửa căn phòng này lại, lại đẩy một kệ để hàng ở bên ngoài lấp kín cửa lại, sau đó vội vàng chạy về khách sạn.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, hai người đã vào được căn phòng có cửa làm bằng kính chống đạn, rốt cuộc lúc này Giang Diệu Diệu mới thả lỏng được, sau đó xem xét thương thế của anh.
Vết cắn cũng không đến mức quá thê thảm, chỉ có hai hàng dấu răng, so sánh với những vết thương trước kia anh từng trải qua thì chút thương tích này cũng không tính là cái gì.
Nhưng vết cắn này rất sâu, vị trí lại hung hiểm, phỏng chừng trong vòng nửa tháng tới cánh tay này không thể động đậy được.
Cô xem đến đau lòng, mắng anh: “Tại sao lúc đó anh không né đi. Rõ ràng anh có thể né tránh mà.”
Bằng thân thủ của anh, chỉ cần khom lưng thì nó không thể cắn được anh.
Lục Khải Minh nói: “Anh không trốn đi đâu được.”
“Tại sao?””
“Anh mà né tránh thì không phải nó sẽ cắn lên người em hay sao?”
Giang Diệu Diệu không nói thêm gì nữa, xoay người, giống như là đi lấy thuốc, kỳ thật trộm rơi nước mắt.
Sau đó cô đem băng gạc cùng thuốc hạ sốt trở về, giúp anh xử lý miệng vết thương, lải nhải mà nói: “May mắn là anh sẽ không bị cảm nhiễm, bằng không chúng ta phải toi mạng luôn. Lục Khải Minh, chính miệng anh mới nói qua là muốn mỗi cái sinh nhật đều ở bên cạnh em, không được nói mà không giữ lời.”
Anh bị đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, lại nỗ lực cười với cô.
“Nhất định sẽ không thất hứa, nếu không thì em mắng anh c.h.ế.t mất.”
“Anh chỉ biết nói mấy lời dễ nghe.”
Giang Diệu Diệu vừa mắng anh, vừa giúp anh băng bó miệng vết thương lại.
Bởi vì vị trí này đặc thù, lúc mặc quần áo sẽ gặp khó khăn, Lục Khải Minh dứt khoát đem áo thun cởi ra, lộ ra một cơ thể trần trụi.
Cô quấn băng vải từ bả vai vòng đến dưới nách của anh, quấn tới quấn lui vòng được vài vòng, kết nút cố định lại băng gạc, cô vẫn chưa yên tâm hỏi: “Anh thật sẽ không bị cảm nhiễm, phải không?” Mặc dù trong thân thể của anh có kháng thể, nhưng lỡ như kháng thể mất đi hiệu lực thì làm sao? .
Đam Mỹ HayNgay cả vắc-xin viêm gan B còn có thời hạn hiệu quả kia mà.
Lỡ như anh bị cảm nhiễm, như vậy thì cô……
Giang Diệu Diệu không dám nghĩ tiếp nữa, nhìn đối phương, hy vọng anh có thể cho cô một đáp án khẳng định.
Lục Khải Minh gật đầu, “Anh sẽ không bị đâu.”
Cô bỗng nhiên như mất hết sức lực, nhào qua ôm lấy eo của anh. Lòng nghĩ mà sợ, nức nở khóc lên thành tiếng.
Anh nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cô.
“Chắc em buồn lắm nhỉ, mấy con chim khổ công nuôi lớn còn chưa kịp ăn đã bị người khác ăn mất.”
Giang Diệu Diệu nghĩ đến điều này, tức thì trong lòng càng khổ sở.
Tiếng động ở dưới vẫn còn chưa có ngừng lại, Giang Nhục Nhục canh giữ ở cạnh cửa, lòng đầy bất an mà đảo qua đảo lại.
Bọn họ muốn nhìn tình huống bên ngoài một chút, nhưng mà việc này rất khó làm.
Lúc này bên ngoài cao ốc quá tối tăm, căn bản nhìn không thấy chuyện gì đang diễn ra trên đường.
Bọn họ không thể mở ra cửa sổ để thăm dò, bởi vậy cũng không có cách nào quan sát đến đám zombie đang bò trên vách tường.
Cửa thực rắn chắc, nhưng đây chính là tấm lá chắn cuối cùng của họ, một khi mở ra, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Nếu như nói bọn họ trốn ở bên trong phòng, càng không bằng nói là… bọn họ đang bị nhốt lại.
Giang Diệu Diệu chỉ có thể dựa vào thanh âm để phán đoán tình hình dưới lầu.
Rất nhiều cửa kính bị đập vỡ, đám zombie chắc chắn đến từ phòng của vợ chồng lão Bạch. Bọn nó chính là ngửi được hơi thở sinh hoạt của bọn họ, từ dưới mò lên tìm kiếm từng tầng một.
Sẽ mất bao lâu để bọn nó tìm ra được nơi này?
Phòng này cũng có vật tư dự phòng, theo tính toán có thể duy trì được nửa tháng. Giả dụ chúng nó không phá được cửa vòng, vậy nửa tháng sau thì phải làm sao?
Đêm đã khuya, cô hoàn toàn không có tâm trạng để ngủ, mắt căng chặt quan sát cửa không dám thả lỏng.
Lục Khải Minh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xanh mét, đưa cho cô một khối chocolate.
“Ăn chút đi, đừng lo lắng.”
Cô nhận lấy đồ ăn, nhét vào trong miệng, duỗi tay ra lại muốn thêm một thanh nữa.