"... Chúng ta không cần gặp những người khác."

"Em biết, chỉ muốn thử một chút, em rất thích làm mấy việc như này."

Cô vừa cầm tay áo vừa ủi, lại ngân nga hát vui như tết.

Lục Khải Minh dựa vào khung cửa nói: “Em không cảm thấy thất vọng sao? Chúng ta chỉ có thể dùng hai ngày."

“Haizz!” Cô thở dài một hơi

"Trên trời tự nhiên rớt xuống cái bánh, bản thân mình vừa mở miệng liền ăn. Chẳng lẽ ăn xong rồi còn chê bánh ít sao?”

Lục Khải Minh không nhịn được đi tới phía sau, ôm eo, hôn lên tai cô.

"Diệu Diệu anh yêu em."

Cô đỏ mặt trốn tránh.

"Trên người anh hôi quá, anh mau đi tắm đi."

Anh nhặt chiếc áo phông và quần đi biển đã được ủi phẳng phiu bên cạnh, mỉm cười bước vào phòng tắm.

Nước lẩu tuy ngon nhưng vị đậm, ăn liên tục thì hơi ngấy.

Buổi tối cả hai ăn cháo tôm nấm với cải bẹ Ngô Giang vừa thanh đạm vừa ngon.

Sau khi ăn uống xong, hai người nằm trên giường tắt cầu d.a.o điện cả tầng để không thu hút lũ zombie.

Gió mát trăng thanh, Giang Nhục Nhục đang chơi trong phòng khách, rất thích hợp làm chuyện gì đó.

Lục Khải Minh giơ tay sang một bên ôm lấy... Người đâu?

"Diệu Diệu?"

Cuối giường vang lên giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Em ở đó làm gì? không ngủ được à?"

"Không ngủ."

"Hả?"

"Anh muốn ngủ thì ngủ đi, đừng quậy em, em muốn tận hưởng đến giây phút cuối cùng."

Không chừng đây là lần cuối cùng cô được sử dụng điều hoà, muốn dùng lại lần nữa có lẽ phải qua mười mấy năm sau.

Cho nên phải ghi nhớ kỹ cảm giác lúc này.

Lục Khải Minh bất đắc dĩ đến bên cạnh cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô.

"Ngoan, ngủ đi."

"Em không ngủ được."

"Thật không? Vừa lúc chúng ta có chuyện quan trọng cần làm."

Nháy mắt Giang Diệu Diệu đã chạy thật xa.

"Anh đã hứa với em sẽ nghỉ ngơi hai ngày."

“Em không chịu ngủ lại không muốn làm vận động, chẳng lẽ định ngây người cả đêm sao?"

Cô cân nhắc hồi lâu, mới ngoan ngoãn đi qua nằm xuống.

"Ngoan!"

Lục Khải Minh hôn lên trán dỗ cô như một đứa trẻ, cô ậm ừ hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, một bóng người rón rén chui ra khỏi chăn chuẩn bị bước ra ngoài.

Tách một tiếng đèn bật sáng.

Giang Diệu Diệu mở đèn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh muốn đi đâu?" "Tới phòng vệ sinh."

"Mang s.ú.n.g vào toilet?"

"Anh……"

Cô ngắt lời anh nói thẳng: "Sáng nay em đã muốn hỏi, tại sao nửa đêm khi em đang ngủ anh lại lẻn ra ngoài? Đợi ban ngày đi cùng em không được sao?"

Lục Khải Minh rụt chân lại, hơi xấu hổ.

"Bên ngoài nguy hiểm."

"Anh đi thì không nguy hiểm?"

"Một mình anh hành động cũng thuận tiện hơn."

Anh nói xong lập tức giải thích: "Không phải là anh chê em kéo chân sau, mà là….Haizz, em biết mà.

Đương nhiên cô hiểu, đúng là cô kéo chân sau anh.

Chạy không nhanh bằng anh, nhảy không cao bằng anh, sức cũng không mạnh bằng anh. Đây là sự thật khách quan không thể phủ nhận.

Vấn đề là...

"Anh không thể nói trước với em một tiếng sao?"

Nửa đêm cô thức dậy không thấy anh vô cùng lo lắng.

Lục Khải Minh rũ mắt xuống không nói gì.

Cô hỏi: "Hôm nay anh định làm gì?"

"Tìm kiếm chút dầu diesel, cả máy phát điện cũng tìm thấy rồi nhưng chỉ có thể dùng hai ngày thì quá đáng tiếc."

"Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi."

"Đi cùng nhau?"

"Ban ngày ánh mặt trời nắng gắt bọn zombie không ra ngoài nhiều, so ra thì an toàn hơn ban đêm. Em đã sạc đầy điện vào cưa máy rồi, khi gặp zombie có thể tự bảo vệ cho mình. Nếu như thật sự không thể chạy thoát anh cũng đừng lo cho em, là em tự muốn đi sẽ không trách anh.”

Lục Khải Minh cau mày.

"Em chắc chắn muốn đi cùng?"

"Em chắc chắn."

Nếu không phải vì anh nhiều lần yêu cầu, cô căn bản sẽ không kiên trì sống đến bây giờ.

Bây giờ cô đã nguyện ý sống, nhưng anh lại coi cô như thú cưng, một mình đối mặt với mọi nguy hiểm, đây là chuyện gì?

Cho dù là cá mặn cũng phải dựa vào chính mình thay đổi.

Lục Khải Minh thở dài, quay trở lại giường.

"Ừm, ngày mai chúng ta sẽ cùng đi."

Giang Diệu Diệu tắt đèn, ôm lấy anh thì thầm: "Là anh trêu chọc em trước, sau này bất kể anh đi đâu, em nhất định sẽ không buông tay."

Anh cười khổ: "Em thật bá đạo."

"Từ nay về sau anh là của em, không cho phép chạy biết chưa?"

Cô bá đạo ôm lấy cánh tay anh, nằm trong vòng tay anh ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, cả hai ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài.

Lục Khải Minh kiểm tra bản đồ được lưu trong bộ nhớ cache trong điện thoại di động của cô,tìm thấy trạm xăng gần tòa nhà nhất - đối diện với một trạm xe buýt, cách họ hơn mười km.

Hai người đi bộ nửa ngày mới đến nơi.

Trưa nay không về ăn cơm, phải mang theo đồ ăn và nước uống.

Máy móc ở các trạm xăng thường sử dụng điện bây giờ chắc chắn cũng vô dụng. Cũng không biết có máy phát điện dự phòng hay không.

Cho dù có, sợ là cũng bị trận đại hồng thuỷ vừa rồi phá hư, bởi vậy rất có thể bọn họ sẽ phải cạy bể chứa ra để lấy dầu.

Việc này cần các dụng cụ như cưa máy, búa, mỏ lết, v.v. mấy thứ này đều có sẵn trong siêu thị, Giang Diệu Diệu lấy một cái túi to cho hết đồ vào, đầy một bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play