Nằm một mình trong phòng ngủ chính rộng lớn đáng lẽ phải cảm thấy thoải mái, sảng khoái và an toàn.
Trước khi tận thế nổ ra, loại phòng này có giá ít nhất hàng chục nghìn đồng một đêm.
Nhưng Giang Diệu Diệu nhìn tấm màn che trên đầu, gối lông ngỗng cao cấp, cảm thấy không vui nổi, trong tâm trí lại nhớ về bộ dáng Lục Khải Minh lúc nói bọn họ chia phòng ngủ.
Chẳng lẽ trước kia anh ngủ cùng cô chỉ vì không có dư giường thôi sao?
Đồ cặn bã này! Rõ ràng cách đây không lâu mới nói anh yêu em, yêu cái rắm ấy!
Giang Diệu Diệu càng nghĩ càng cáu kỉnh, đột nhiên bật dậy, muốn chạy sang phòng bên cạnh để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng khi cả hai chân vừa đặt xuống đất, cô lại từ bỏ.
Không ngủ chung thì không ngủ chung, cũng không phải cô không có anh thì không ngủ được.
Cô nằm lại trên giường, chịu đựng cái nóng nực của mùa hè, cố ép bản thân mình phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người và một con ch.ó cùng nhau xuống nhà.
Giang Diệu Diệu uể oải, Giang Nhục Nhục uể oải, chỉ có Lục Khải Minh là bình thường.
Bữa sáng là cháo nấm sò kèm ly sữa đậu nành uống liền, đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng.
Sau khi ăn xong, họ tiếp tục làm công việc của ngày hôm qua, vận chuyển đồ ăn và nước uống vào phòng ngủ.
Lục Khải Minh chủ động đề xuất: "Nhìn sắc mặt của em có vẻ không tốt lắm, hay là về phòng ngủ bù đi."
"Còn đồ đạc thì sao?"
"Để anh làm."
Hứ, làm bộ làm tịch, chả lẽ anh không biết tại sao trạng thái tinh thần cô không tốt sao?
Giang Diệu Diệu lắc đầu, từ chối sự giúp đỡ của anh, rồi bước lên lầu với một thùng nước khoáng.
Có 24 chai nước trong một thùng, nặng chừng hai mươi cân.
Trước kia có lẽ là mình cô ấy không bê nổi, nhưng bây giờ trải qua nửa năm rèn luyện, cô đã có thể vác trên vai đi lại như bay, thậm chí leo liên tiếp 4 tầng lầu.
Họ di chuyển qua lại nhiều lần, lúc đầu, Lục Khải Minh theo sát cô, nhưng vì cô không muốn nhìn thấy anh, cho nên chủ động tụt lại phía sau, sau đó bọn họ chỉ gặp nhau ở hành lang.
Cô đi lên, anh đi xuống.
Cả hai nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, cứ thế lướt qua.
Giang Diệu Diệu cố ý chọc giận anh, cố gắng để anh biết rằng cô đang tức giận.
Nhưng mà, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì người bên kia cũng không chủ động nhắc đến chuyện ngày hôm qua, điều này khiến cô càng thêm buồn bực, n.g.ự.c như bị một hòn đá lớn đè lên. Hơn chục lần lên xuống, cô mệt đến mức rã rời chân tay, quyết định nằm yên trên giường không nhúc nhích nữa.
Không phải anh muốn làm sao? Vậy thì để anh làm, cô tranh thủ tiết kiệm chút sức lực.
Giang Diệu Diệu nhắm mắt định ngủ, nhưng thời tiết quá nóng cô lăn qua lộn lại cũng không tài nào ngủ được, mồ hôi túa ra trên ga trải giường vừa đúng in thành hình người.
Cô không chịu nổi nữa, nên cầm thùng nước khoáng định vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Khi đi ngang qua một chiếc tủ nhỏ, nhìn thấy đồ bên trong cô tò mò dừng lại.
Một ngăn tủ kính, bên trong có rất nhiều hộp màu sắc.
Nhìn kỹ hơn, có Jissbon, chất bôi trơn, đồ lót khiêu gợi, và có cả... Viagra huyền thoại.
Giang Diệu Diệu: "..."
Khách sạn này thực sự chu đáo quá thể.
Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước thì dừng lại, trong đầu cô hiện lên một suy đoán.
Lục Khải Minh đã từ chối cô hai lần, điều này thực sự không giống như cách cư xử bình thường của một nam giới trưởng thành.
Sau khi xác nhận mối quan hệ, anh thậm chí còn từ chối ở chung phòng, không phải là... anh không thể chứ? Đó là lý do tại sao anh lảng tránh cô ư?
Giang Diệu Diệu nhìn lại những thứ trong tủ, có ý muốn đưa cho anh một hộp.
Nhưng nếu không giống như cô suy đoán thì sẽ rất xấu hổ, cái này rất đả kích lòng tự trọng.
Nhưng mà cho qua chuyện như vậy thì cô thật không cam lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định tìm cách thử anh.
Sáng hôm sau, sau khi Lục Khải Minh đánh răng rửa mặt xong, anh đợi Giang Diệu Diệu ở phòng khách, hai người đã hẹn hôm nay cùng nhau làm việc, dụng cụ đều đã chuẩn bị xong.
Giờ làm việc từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, cô thường rất đúng giờ, nhưng hôm nay đã trễ hơn nửa tiếng mà cửa phòng vẫn đóng chặt.
Lục Khải Minh cầm trên tay một chiếc đồng hồ điện tử Casio mà anh tìm thấy ở tầng văn phòng trước đó nên mang theo để xem giờ.
Ánh nắng mặt trời càng ngày càng chói chang, anh phân vân không biết có nên gõ cửa nhắc nhở cô không.
Suy nghĩ một lúc quyết định thôi vậy, trời nóng đến mức anh phải nuốt nước miếng liên tục.