Đôi mắt Giang Diệu Diệu đỏ hoe.

"Tại sao anh lại tốt như vậy chứ?"

Xưa nay Lục Khải Minh luôn là người da mặt dày, lúc nào cũng thích tự sướng không biết khiêm tốn, nhưng hiện tại cô nói lời này là lời khen tự đáy lòng.

Anh lúc này lại ngượng ngùng ho khan hai tiếng.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau chóng kiểm tra lại vật tư trong tay đi."

"Ừm."

Hai người đi đến cạnh cửa sổ ngồi xuống, mở cuốn sổ ghi chú ra.

Đồ ăn:

- Thức ăn nhanh, 480 hộp.

- Đồ ăn vặt, 623 hộp.

- Lương thực chính, 5 tấn gạo, 2 tấn bột mì, tổng cộng là 3,5 tấn.

Đồ uống: 6,8 tấn nước khoáng, đồ uống khác tổng cộng 7,6 tấn.

Sản phẩm dinh dưỡng: 560 thùng sữa bột, 321 thùng nước giải khát và các sản phẩm khác 280 thùng.

Các nhu cầu thiết yếu hàng ngày:

Có 289 gói khăn giấy, 586 băng vệ sinh, túi đựng rác 409 cuộn, linh tinh khác tổng cộng 1067 gói.

Đồ dùng nhà bếp: 189 cái nồi, 96 cái ấm, 65 bộ bát đĩa, 23 bộ nĩa, thìa, đũa, những thứ còn lại tổng cộng 305 cái.

36 thùng sữa tắm, 48 thùng dầu gội đầu, 45 thùng kem và bàn chải đánh răng, 40 thùng bột giặt.

Chăm sóc cá nhân...

Lót giường ……

Đồ gia dụng...

Dụng cụ thể thao……

Hai người thống kê đến giữa trưa, Giang Diệu Diệu bị mấy con số làm hoa mắt chóng mặt, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.

Mẹ ơi, cô giàu rồi! Ha ha ha!

"Em đói quá, có người hảo tâm nào chịu đi nấu bữa trưa không?"

Giang Diệu Diệu nằm bò trên bàn, đáng thương hỏi.

Lục Khải Minh gấp sổ tay lại.

"Muốn anh làm thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng."

Còn giả bộ đáng thương, nhưng mà cái bộ dáng này lại có tác dụng với anh mới c.h.ế.t chứ.

Thật là vô liêm sỉ.

Giang Diệu Diệu mỉm cười đắc thắng. "Đó là bởi vì anh nấu ăn ngon. Em không ăn một bữa liền khó chịu, hơn nữa em còn việc khác phải làm."

"Có chuyện gì vậy?"

Cô chạy đến kệ để hàng kiễng chân lấy một lon đậu xanh lớn, quay lại lắc lắc với anh, rồi chạy đi tìm chậu rửa mặt.

Không có rau xanh cũng không sao, chỉ cần cho cô một nắm đậu và một chai nước, cô có thể trồng một vườn rau nhỏ.

Lục Khải Minh nhìn theo bóng lưng của cô, bất lực thở dài, xắn tay áo đi nấu cơm.

Sáng nay, họ đã bỏ nấm hương và tôm khô ra ngâm sẵn, để trưa nay làm món tôm kho nấm.

Lục Khải Minh lấy mấy chai nước khoáng để lên bàn rồi lấy d.a.o và thớt gỗ bắt đầu thái rau.

Trời đã nóng đứng bên bếp còn nóng hơn, còn chưa được bao lâu mà quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Lục Khải Minh lấy mu bàn tay quệt trán, rồi tiếp tục đảo đồ ăn trong chảo, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió mát thổi qua.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Diệu Diệu không biết đã về từ lúc nào, hai tay đang cầm một cái bìa cứng lớn đứng quạt quạt.

"Vất vả cho em rồi, quạt tiếp đi, đừng động vào người anh."

Cô cười rạng rỡ, tấm bìa trên tay lên xuống không ngừng.

Chỉ có một chút gió, còn thua xa điều hoà và quạt điện, trong hoàn cảnh hiện tại cũng không có mấy tác dụng.

Nhưng nó đã làm trái tim của Lục Khải Minh bình tĩnh trở lại một cách khó hiểu, không còn bị cái nóng làm bực bội nữa, anh chuyên tâm nấu ăn, muốn làm ra được một bữa cơm đạt đến cảnh giới ngon nhất từ trước đến giờ.

Món mì thập cẩm đã hoàn thành, sợi mì trắng được điểm xuyết thêm mộc nhĩ, nấm đông cô và tôm đỏ tươi, nước dùng trong vắt bóng loáng nhìn rất bắt mắt.

Giang Diệu Diệu một hơi ăn hết một chén, lại múc thêm một chén ở trong nồi.

"Ngon quá, buổi tối lại làm món này được không?"

Lục Khải Minh cười khổ: "Em thật đúng là coi anh như đầu bếp mà sai bảo."

"Đi mà, làm nữa đi mà, em đứng bên cạnh quạt cho anh nhé."

Anh làm gì còn sức kháng cự, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ăn trưa xong, hai người chợp mắt một lát, hai giờ chiều lại bắt đầu làm việc.

Hôm qua đồ vật cũng đã được sắp xếp gần xong rồi

Lục Khải Minh đề nghị đi tìm máy phát điện, đó là nhiệm vụ của bọn họ chiều hôm nay.

Hai người lục soát cả tầng một lượt, không thấy gì nên đi lên lầu.

Khi vừa bước vào sảnh, Giang Diệu Diệu kinh ngạc đến ngây người, bọn họ đã sống trong siêu thị cả tháng trời, thật không ngờ ngay trên lầu lại là một khách sạn hạng sang!

Quy mô khách sạn chiếm trọn 4 tầng, có nhà hàng, phòng họp, bể bơi trong nhà, phòng tắm hơi, phòng tập thể dục và các tiện nghi khác. Quy mô lên đến cả trăm phòng, cách trang trí xa hoa ngoài sức tưởng tượng của cô.

Nếu sớm biết điều kiện trên lầu tốt như vậy, thì sao cô lại phải co ro ngủ trên sàn với Lục Khải Minh cả tháng trời chứ?

Giang Diệu Diệu hưng phấn như chim thoát lồng, nóng lòng muốn xem phòng ngủ của khách sạn.

Lục Khải Minh đi theo sau cô, tay cầm cái cưa điện nhỏ, nhắc nhở: "Đi chậm thôi, chú ý an toàn."

Giang Diệu Diệu dừng lại đợi anh đến gần, cô thân mật khoác tay anh, cả hai cùng nhau tiến về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play