Giang Diệu Diệu cầm lon nước dừa lên nói: “Chúc chúng ta mãi mãi bình an khỏe mạnh, mãi mãi ăn no uống say!"

Lục Khải Minh cũng cầm ly cụng với cô

Suy nghĩ một hồi, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia khao khát.

"Vậy thì anh ước sự sống sẽ trở lại trái đất."

Đưa thành phố trở lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày, các nhà máy hoạt động trở lại. Trường học tiếp tục náo nhiệt, bệnh viện tiếp tục bận rộn.

Để anh có thể thực hiện mong muốn của mình, cùng cô trải qua một cuộc sống thật bình dị.

Bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cả hai quyết định dành cho mình một ngày nghỉ ngơi, tận hưởng sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Hai người và một con ch.ó ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, hoàng hôn lộng lẫy bao phủ cả bầu trời, mặt trời lặn dần rồi khuất sau rặng núi.

Màn đêm buông xuống luôn làm người ta cảm thấy sự nguy hiểm.

Vài cánh cửa trong siêu thị mở toang, bọn họ không dám cứ thế này mà đi ngủ, cuối cùng sau một hồi loay hoay cũng tìm được một cái phòng dành cho mẹ và bé.

Bên trong có ghế sofa, toilet, bồn rửa linh tinh, rất thích hợp làm phòng ngủ tạm.

Họ mang theo một chiếc chăn dày và một giỏ đồ ăn nhẹ cùng đồ uống, dự định qua đêm ở đây.

Trong phòng mẹ và bé không có ánh sáng, bọn họ tiết kiệm đèn pin, Lục Khải Minh đành mò mẫm trong bóng tối.

Chỉ cần Giang Diệu Diệu nhích lên phía trước một chút, chóp mũi của cô đã có thể đụng vào n.g.ự.c của Lục Khải Minh, khoảng cách gần như vậy khiến nội tâm của cô không kiềm chế được mà rung động.

Hai người trước kia cũng đã từng ôm nhau ngủ, nhưng tình huống lúc đó không giống như bây giờ.

Trước đây bọn họ chỉ là chiến hữu sưởi ấm cho nhau, nhưng hiện tại đã xác thực quan hệ, đều là thanh niên nam nữ đã trưởng thành, tinh lực sung mãn, hiện tại cũng không có nguy hiểm, có phải là đã đến lúc nên xảy ra chuyện gì đó không?

Giang Diệu Diệu trước đây nhất thời xúc động đòi cởi quần áo của anh, nhưng bây giờ cô lại thấy xấu hổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Anh đã ngủ rồi sao? Hay đang nghĩ chuyện gì.

Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên muốn nhìn anh, Lục Khải Minh đột nhiên xoa xoa đầu cô giọng nói trầm thấp: "Ngoan, bây giờ không làm gì cả, nghỉ ngơi quan trọng hơn."

"... Ai muốn làm gì chứ!?"

"Ừm." Lục Khải Minh chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi lại im lặng không nói gì nữa, cuối cùng lại ôm cô đi ngủ.

Giang Diệu Diệu nóng bừng mặt, đẩy tay anh ra, từ trong giỏ rút ra một chai Coca, tu ừng ực hết nửa chai mới bình tĩnh lại rồi nằm xuống ngủ.

Một đêm yên bình cứ thế trôi qua, ngày hôm sau họ bắt đầu làm việc.

Bọn họ muốn sống cuộc sống ổn định lâu dài trong siêu thị, cho nên phải chỉnh trang sắp xếp lại một chút hoàn cảnh và điều kiện sống.

Sau đó lại vứt bỏ hết những đồ ăn bị hỏng, nếu không làm vậy, ở chung với chúng lâu ngày rất dễ sinh bệnh.

Trong toà nhà không có khu vực chuyên dụng xử lý rác thải, bọn họ chỉ đành ném chúng xuống nước, đợi thuỷ triều dâng lên sẽ cuốn theo rác rưởi trôi đi.

Công đoạn này rất tốn sức, thức ăn ôi thiu tính bằng tấn, còn hai người bọn họ chỉ có hai bàn tay, muốn làm được phải vận dụng hết sức mình.

Giang Diệu Diệu thay đổi một bộ quần áo thoải mái hơn, tóc búi gọn chuẩn bị tư thế sẵn sàng làm việc.

Lục Khải Minh đẩy tới năm chiếc xe đẩy nhỏ, thu gom tất cả đồ muốn bỏ ném vào bên trong, Giang Diệu Diệu đẩy chúng đến cạnh cửa sổ ném xuống.

Hai người cùng hợp sức phải mất ba ngày trời mới xử lý hết được đống đồ tươi bị hư thối, còn có vô số đồ ăn vặt và đồ uống đang chờ họ xử lý, còn phải phân loại bỏ đi những thực phẩm đã hết hạn sử dụng cũng mất rất nhiều thời gian.

Cả hai người không thể tiếp tục phí sức như thế này được, bọn họ cũng không phải trâu bò.

Vào buổi tối hai người cùng ngồi lại bàn bạc.

Bọn họ làm hai ngày nghỉ ngơi một ngày, thời gian làm việc từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều, buổi tối tranh thủ nghỉ ngơi.

Phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới có thể bảo đảm lâu dài.

Bọn họ làm việc như đã định, cứ theo tiến độ như vậy thì hai mươi ngày sau siêu thị cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Đồng thời lũ ngoài cửa sổ cũng đã rút đi rất nhiều, bằng mắt thường có thể quan sát được, vốn dĩ nước đã ngập đến tầng tám tầng chín, nhưng bây giờ chỉ dừng lại ở tầng một.

Có lẽ chỉ hai ngày nữa thôi, lũ sẽ hoàn toàn rút hết.

Thật là một tin vui đáng để ăn mừng, bữa tối hai người mở một chai Frappuccino để nâng ly.

Hầu hết các loại đồ uống đều có hạn sử dụng là 12 tháng, chai này chỉ có chín tháng, bọn họ chọn những đồ uống có hạn sử dụng ngắn để uống trước.

Giang Diệu Diệu nhấp một ngụm, cảm thấy một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, cô lấy khăn giấy ra lau hỏi Lục Khải Minh: "Anh có cảm thấy thời tiết càng ngày càng nóng hay không?"

Mồ hôi chảy thấm ướt cổ áo sơ mi, trên da của cô cũng rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô đã nhiều ngày không ra cửa, làn da trắng nõn như một củ ngó sen.

Lục Khải Minh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khẽ ừ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play