Giang Diệu Diệu cũng muốn vậy, bị cô lập trong biển nước lũ cả tháng trời, bọn họ mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh quy và đồ hộp, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tuy là có thể ăn cho đỡ đói nhưng cũng không thể thay thế món ăn chính, huống hồ hai người họ phải ăn suốt cả tháng trời, cho dù có là thần tiên cũng chịu không nổi.
Vừa nghe Lục Khải Minh quyết định ở lại chỗ này, cô lập tức chạy ngay qua khu đồ ăn vặt, muốn tìm mấy món ăn mới thay đổi khẩu vị.
Bánh bơ, các loại hạt, bánh quế… Có rất nhiều thứ nhưng bây giờ cô rất muốn ăn một món gì đó nóng sốt.
Ồ, có mì ống!
Ánh mắt Giang Diệu Diệu sáng lên, tay cầm lên một gói nhưng dường như sực nhớ ra điều gì, chớp mắt vẻ mặt lại tiu nghỉu.
Haizz, không có lửa thì mì ống có ích lợi gì chứ!
Lục Khải Minh liếc nhìn cô vài lần rồi hỏi: "Em muốn ăn à?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu đặt mì trở lại trên kệ.
"Quên đi, ăn bánh quy cũng được."
Thời buổi mạt thế, cô không có quyền kén cá chọn canh, có ăn là tốt lắm rồi.
Lục Khải Minh cầm lấy tay cô lại, sau đó cầm gói mì lên.
"Trên người em bị bẩn rồi, ở đây có rất nhiều nước khoáng, lấy đỡ một ít đem đi tắm rửa đi, nhân tiện nhớ gội đầu luôn."
"Rất lãng phí, nước khoáng giữ lại uống đi, em lại đi nhảy cầu tắm rửa qua là được."
"Em chắc chứ? Lỡ may cống thoát nước ở chỗ này bị hỏng, thì mấy thứ đồ linh tinh không sạch sẽ đều sẽ trôi ra đó đấy.
"... Anh chê em bẩn hả? Anh đừng quên lúc nãy anh cũng bơi ở đó đấy!."
"Ngoan, nghe lời anh, đi tắm đi."
Lục Khải Minh nhất định bắt cô đi tắm, làm Giang Diệu Diệu vô cùng tò mò: "Anh rốt cuộc muốn làm gì đấy?" Anh nháy nháy mắt: "Em tắm rửa xong sẽ biết ngay thôi."
Thần bí như vậy, cô muốn xem xem đến cùng anh định giở trò gì.
Giang Diệu Diệu mang theo một thùng nước khoáng, tìm một cái chậu và khăn tắm, lấy thêm một chai sữa tắm và dầu gội đầu, đi vào phòng vệ sinh nữ để tắm.
Lục Khải Minh cũng không nhàn rỗi, đi qua khu đồ gia dụng lấy một cái nồi, mì ý, dầu ăn, tương ớt và các loại gia vị khác, tiện tay lấy luôn nồi chén gáo bồn đi qua một khoảng trống rộng rãi, sau đó anh tháo dỡ một kệ để hàng nhỏ xuống, dùng dây thép cố định nó thành hình dạng một cái bếp lò có phần đầu nhỏ hơn phần đáy.
Ráp bếp xong, anh tìm khắp nơi trong siêu thị tất cả các thùng giấy, túi đóng gói và tất cả những thứ khác có thể nhóm bếp được.
Lục Khải Minh lấy chiếc bật lửa luôn mang theo bên mình ra, châm lửa, úp ngược giá sắt lại và đặt một cái nồi có kích thước vừa phải lên trên.
Khi nồi nóng lên, anh đổ một chai nước khoáng vào bắt đầu nấu mì.
Giang Diệu Diệu dùng nước lạnh tắm rửa, bởi vì thời tiết ấm áp nên cũng không thành vấn đề.
Giang Diệu Diệu dùng khăn tắm mới lau bớt nước trên tóc đến khi khô quá nửa, cô đứng trước bồn rửa mặt nhìn vào gương, đột nhiên muốn trang điểm, cô lại chạy ra quầy mỹ phẩm lấy ít đồ, rồi nhìn vào gương tô điểm nhẹ nhàng cho khuôn mặt, xong xuôi cô nhìn lại chính mình trong gương, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, trong lòng dâng trào xúc động.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền ngửi thấy một mùi hương đồ ăn thơm ngào ngạt, cô đi men theo nó thì nhìn thấy bên cửa sổ có một bàn ăn tròn nhỏ và hai chiếc ghế đẩu con con.
Trên bàn đặt hai đĩa mì đang bốc khói, phía dưới lót một chiếc khăn ăn màu xanh đậm thêu hoa văn, bên cạnh đặt hai chiếc nĩa bạc.
Trên bàn còn có thêm một chai rượu vang, hai cái ly đế cao và một bó hoa khô.
Ngoài cửa sổ là cảnh đẹp trời xanh mây trắng, bên trong cửa sổ là khung cảnh bàn ăn nhỏ vô cùng tinh tế và ấm áp.
Nếu như tạm thời bỏ qua cơn đại hồng thuỷ trong thành phố và mùi vị đồ ăn hư thối trong siêu thị, thì khung cảnh tốt đẹp trước mắt không khác gì được lấy ra từ một bộ phim điện ảnh lãng mạn.
Giang Diệu Diệu nhìn thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô bước đến quan sát thật kỹ hai đĩa mì sợi.
Màu vàng nhạt của sợi mì bên trên có rắc ít hạt tiêu, đậu hà lan còn có rất nhiều thịt bò, mùi hương là từ đĩa mì này bay ra, cô nhìn đến muốn chảy nước miếng.
"Tắm xong rồi?"
Giọng nói của Lục Khải Minh từ phía sau truyền đến, khi cô quay đầu liền phát hiện anh cũng đã đi tắm rửa thay quần áo xong rồi.
Quần tây dài màu đen che lại vết thương dữ tợn trên chân anh, áo sơ mi trắng tôn lên vóc người cao gầy mà anh tuấn.
Tay áo được xăn lên quá nửa, tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, râu cũng đã cạo nhẵn, cả người Lục Khải Minh tản ra hơi thở tươi trẻ, tiêu sái mà không thiếu đi phần thành thục lịch lãm của một quý ông.
Giang Diệu Diệu chỉ vào đĩa mì sợi hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT