Giang Diệu Diệu gật đầu tìm hai cái túi nilon cho hết mọi thứ vào.
Đây là toàn bộ gia sản của bọn họ.
Màn đêm dần kéo đến, cả hai ăn cơm trộn với xì dầu, tranh thủ trốn trong phòng tắm, lo sợ trôi qua một đêm.
Bọn họ quyết định rời đi vào buổi trưa, lúc ánh nắng mặt trời chói chang nhất, lúc đó số lượng zombie ít nhất đồng nghĩa với việc cơ hội sống sót của bọn họ cao nhất.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lục Khải Minh tìm một cái khăn lông, cầm con d.a.o lên định rạch tay.
Giang Diệu Diệu nhanh chóng ngăn anh ta lại.
"Anh muốn làm gì?"
"Đổ một ít m.á.u để thu hút zombie, đề phòng trường hợp vừa ra khỏi cửa bị chúng bao vây.
"Nhưng anh bị thương quá nặng... Lấy m.á.u của tôi đi!"
Cô cắn chặt răng, đưa tay ra trước mũi d.a.o của anh.
Lục Khải Minh kinh ngạc: "Cô không sợ đau sao?"
Sợ chứ, cô nấu ăn mà lỡ cắt trúng tay còn đau đến kêu cha gọi mẹ, trực tiếp cắt tay lấy m.á.u sao có thể không sợ.
Nhưng Lục Khải Minh bị thương quá nặng nên cô không thể để anh đổ máu, cô cũng phải đóng góp một phần.
Lục Khải Minh đúng là không còn chút sức lực nào, cầm lấy bàn tay mảnh mai của cô cắt sượt qua một nhát.
Máu chảy vào khăn, loang ra nhuộm một màu đỏ tươi.
Giang Diệu Diệu đau đến phát run, Lục Khải Minh sờ sờ đầu của cô, cầm khăn tắm đi lên đỉnh tòa nhà.
"Để tôi đi cho, chân của anh không tiện."
Cô chỉ đơn giản xử lý vết thương của mình, sau đó giật chiếc khăn tắm đi lên đỉnh của tòa nhà.
Trên đỉnh của tòa nhà có một ống nhỏ, leo ra ngoài có thể thấy mấy tấm pin năng lượng mặt trời.
Giang Diệu Diệu sợ bị zombie phát hiện, thật cẩn thận chỉ ló mỗi đầu ra ngoài.
Khi cô chuẩn bị ném khăn, cô phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Zombie ở đâu?
Trong tiểu khu vắng vẻ, ngoại trừ mấy bộ xương bị gặm nhấm trước đó, thậm chí không có lấy một con zombie!
Cô vội vàng đi xuống lầu nói với Lục Khải Minh.
Anh nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu, để cô đỡ anh lên tầng, hai người nhìn qua cửa sổ trên gác xép, nhìn thật lâu. Ánh mắt tìm tòi khắp mọi nơi, cuối cùng xác nhận thật sự không còn zombie.
"Trời ạ, chúng nó đi đâu hết rồi?"
Giang Diệu Diệu lẩm bẩm.
Lẽ ra đó là một chuyện tốt, nhưng nó lại xảy ra quá bất thường càng khiến cô cảm thấy bối rối hơn. Lục Khải Minh nheo mắt nhìn về phía xa xăm, ánh mắt sáng như đuốc.
"Chẳng lẽ trong thành còn có những người khác, cho nên bọn nó đều tụ tập ở chỗ đó?"
"Có khả năng."
Cô còn đang suy nghĩ về lũ zombie thì người bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ tay cô.
"Nhanh hành động thôi, đợi khi bọn nó trở lại thì không còn cơ hội nữa đâu."
"Bây giờ chúng ta đi?"
"Nếu không thì ở lại đây chờ c.h.ế.t đói à?"
"…… Được rồi."
Giang Diệu Diệu ném chiếc khăn tắm dính m.á.u ra, đỡ Lục Khải Minh, xách theo hai chiếc túi, mặc quần áo bảo hộ, đeo máy cưa sau lưng, dắt theo con ch.ó rồi đi về phía cao ốc Thế Mậu.
Vì chân của Lục Khải Minh bị thương không thể đi xe đạp, cô lại không thể chở theo Lục Khải Minh vì vậy bọn họ chọn cách đi bộ tới đó.
Cô thậm chí còn không thấy bóng dáng của những con zombie khiến người ta kinh hãi trên đường, cô luôn cảm thấy có một mối nguy hiểm vô cùng lớn đang chờ đợi họ ở phía trước.
Hai người và một con ch.ó chậm rãi đi, đi bộ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được cao ốc Thế Mậu.
Tòa nhà này có hơn 80 tầng và là một địa danh nổi tiếng của thành phố.
Nó đã bị bỏ hoang nửa năm nay, cỏ dại mọc um tùm cửa kính không có người lau dọn, bụi bặm còn bị vỡ rất nhiều, lộ ra ô cửa sổ đen như mực, lộ ra một cảnh tượng hoang tàn.
Cả hai cẩn thận đi vào trong đề phòng bị zombie công kích, họ băng qua đại sảnh khổng lồ, tìm kiếm cái hầm mà Lục Khải Minh nói đến.
"Nhục Nhục, theo sát tao!"
Giang Nhục Nhục thích thú ngửi khắp nơi, Giang Diệu Diệu muốn đỡ Lục Khải Minh nhưng không đỡ nổi, bèn kéo sợi dây trong tay giục Giang Nhục Nhục theo sát mình, giọng nói của Lục Khải Minh vang vọng trong tiền sảnh.
"Tới rồi, chính là ở đây."
Lục Khải Minh chỉ về phía trước nói.
Giang Diệu Diệu nhìn lên thấy cách đó chưa đầy mười mét có một lối thoát hiểm.
Cánh cửa đang mở, gió lùa vào liên tục làm nó không ngừng lung lay làm người ta thấy hơi ớn lạnh.
Bên trong không có đèn, nó rất tối và hẹp.
Nếu có zombie lao ra, bọn họ không có cách nào chạy thoát.
Giang Diệu Diệu nhẹ nhàng đi về phía trước.
Lục Khải Minh đột nhiên dừng lại nhìn ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
"Trời đang mưa."
Những hạt mưa rơi trên mặt đất, để lại những chấm nhỏ sẫm màu.
Thành phố khô cằn nhanh chóng trở nên ẩm ướt, bầu trời cũng trở nên u ám.
Giang Diệu Diệu nghĩ tới trời mưa những tấm pin năng lượng mặt trời trong biệt thự sẽ không được bổ sung năng lượng, vì vậy bọn họ cần phải tiết kiệm điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT