Giang Diệu Diệu vui mừng hỏi: “Anh tỉnh rồi? Thấy thế nào?"
Lục Khải Minh duỗi chân, hít sâu một hơi.
"Đau quá."
"Vậy anh đừng nhúc nhích, để tôi mang đồ ăn đến cho anh ăn."
Vừa dứt lời cô lập tức chạy ngay xuống lầu, đổ đầy thức ăn vào một cái chậu rửa mặt, lấy thêm một cái chén, đặt tất cả trên sàn phòng tắm, Giang Diệu Diệu hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"
Anh cố sức mở mắt, nhìn thoáng qua một chậu đồ ăn đầy ắp sắp trào ra ngoài.
"Cô hái hết rau à?"
"Ừm."
"Tôi không thể ăn hết trong một bữa, thật lãng phí."
Họ đã cực khổ trồng trọt trong một thời gian dài.
Giang Diệu Diệu lẩm bẩm: "Nếu bây giờ không ăn nhanh, đợi đến sau này mất mạng không kịp ăn mới gọi là lãng phí."
Anh nghe không rõ, hỏi lại: "Cái gì?"
Cô lắc đầu, tự tay gắp cho anh đũa lớn rau xanh, đưa lên miệng anh rồi nói: "Ăn nhiều hơn đi, bây giờ rau xanh là bảo bối, có tiền cũng không mua được."
Lục Khải Minh tự giễu cười: "Tôi bị thương thành như vậy mà cô chỉ cho tôi ăn toàn rau, tôi muốn ăn thịt."
"Không có thịt, nếu anh thật sự muốn ăn tôi chỉ có thể cắt thịt đùi tôi cho anh ăn."
“Ai nói vậy?” Anh ta nhướng mày nhìn Giang Nhục Nhục: “Ở đây không phải đã có sẵn sao? Nuôi nó ăn ngon uống tốt lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc nó nên cống hiến rồi.”
"Biến!."
Cô chửi một tiếng, thấy trong đống đồ ăn vặt vẫn còn thịt bò khô, cô xé ra cho hết vào miệng anh, mặc kệ Giang Nhục Nhục thèm nhỏ dãi nước miếng chảy đầy trên sàn.
Cho anh ăn thêm một chén cơm nữa kèm với hơn phân nửa đồ ăn vặt trên bàn, Giang Diệu Diệu phủi phủi tay.
"Đồ ăn ngon trong nhà đều vào bụng anh hết rồi, anh nhất định phải sống bằng bất cứ giá nào, không cho phép chết, biết chưa?
"Nếu tôi c.h.ế.t vì cô thì sao?"
Cô trừng mắt nhìn anh, anh mỉm cười, ôm bờ vai mình nói.
"Đau quá, có thuốc tê không?"
Thuốc tê không bán ở hiệu thuốc, thuốc giảm đau thì có mấy hộp.
Giang Diệu Diệu chạy xuống lầu lấy lên, cô đưa cho anh uống hai viên liền lúc, nhìn miệng vết thương của anh làm cô thấy rợn cả người.
Thịt lộ cả ra ngoài như vậy làm sao mà khép lại được đây?
Thời tiết nắng nóng rất dễ nhiễm trùng.
Lục Khải Minh nhìn cô, nhìn bầu trời, đột nhiên nói: "Đưa kim cho tôi."
Cô sửng sốt: “Anh định làm gì?" "Khâu vết thương."
"Chúng ta không có thuốc tê, sẽ rất đau đấy."
Lục Khải Minh nhún vai: "Tôi biết, nhưng có người dọa không cho tôi chết, tôi biết phải làm sao đây? Chỉ có thể chịu đau thôi.
Giang Diệu Diệu thấy đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói giỡn được, trong lòng càng cảm thấy đau đớn.
Cô suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nghĩ được một cách.
"Trong nhà kho vẫn còn mấy bình rượu dùng để nấu ăn, nếu không anh cứ uống cho thật say, tôi sẽ nhân cơ hội khâu vết thương cho anh.
Anh cười khổ: "Thôi đi, tôi sợ cô nhân cơ hội lợi dụng tôi thì có."
"... Ai thèm anh chứ!"
"Cô đó, tối hôm qua cô lao vào, tôi muốn đẩy cũng đẩy không được, nếu không phải bọn zombie xông vào kịp lúc, trinh tiết của tôi sợ là bị cô làm mất rồi."
Giang Diệu Diệu tức giận đến mức đứng phắt dậy nói: "Ừm, vậy anh tự may đi, đau c.h.ế.t ráng chịu!"
Cô đi lấy kim chỉ, cồn và bật lửa, Lục Khải Minh dùng lửa hơ kim để tiệt trùng, cho sợi chỉ vào cồn để khử độc sơ qua, sau đó bôi một lớp kem ibuprofen lên vết thương trên đùi và bắt đầu khâu.
Giang Diệu Diệu không dám nhìn, cô nhắm tịt mắt, mặt mày nhăn lại như vỏ bánh sủi cảo.
Khi sợi chỉ xuyên qua da thịt phát ra một tiếng rít rất nhỏ, nhưng lại làm cho cô nghe thấy cũng cảm thấy đau.
Tác dụng giảm đau của ibuprofen có hạn, Lục Khải Minh cũng đánh giá quá cao khả năng chịu đau của mình, chỉ sau vài mũi khâu, anh toát mồ hôi hột không thể tiếp tục được nữa.
"Diệu Diệu."
Giang Diệu Diệu mở mắt run rẩy hỏi: "Hả?"
"Giúp tôi một việc."
"Tôi, tôi không dám..."
"Tôi sẽ cổ vũ cô, nhanh lên."
Cái kim còn ở trong thịt, không thể để lâu được.
Giang Diệu Diệu run rẩy vươn tay cầm lấy cây kim, tay cô run lẩy bẩy như bệnh nhân bị chứng Parkinson.
"Đừng sợ, đừng sợ, cứ coi như khâu thịt heo, có gì phải sợ..."
Trong lòng cô tự an ủi mình như vậy, nhưng khi ngón tay véo da anh chuẩn bị chọc kim vào, dòng m.á.u ấm nóng chảy đến tay cô, cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ cột sống lên tới đỉnh đầu, cô đột nhiên lùi lại mếu máo nói: "Hu hu… tôi thực sự không dám..."
Lục Khải Minh thở dài vòng tay qua ôm cô, hôn lên môi cô.
"Diệu Diệu, giúp tôi, tôi đau quá."
Cô bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc, nhìn vết thương khủng khiếp dưới tay mình, cứng rắn bắt đầu khâu lại.
Khâu hết một cuộn chỉ lớn, vết thương trên chân của Lục Khải Minh cuối cùng cũng khép miệng, đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một con rết lớn.
Vượt qua nỗi sợ hãi lúc đầu, tay cầm kim của Giang Diệu Diệu ngày càng thành thạo, khâu xong vết thương trên đùi liền đến vết thương ở bụng.