Hiện giờ tắt đèn tối thui muốn làm gì cũng không được, chỉ có thể đi về phòng.
Trong bóng tối, Giang Diệu Diệu nằm trên giường đắp chăn bông nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía xa thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu gào của lũ zombie, nghe như tiếng tru tréo của ác quỷ, rùng rợn đến ghê người.
Giang Diệu Diệu không sợ sự tra tấn trong chốc lát, thứ cô sợ là sự tra tấn kéo dài vô tận không nhìn thấy điểm dừng.
Cho dù cô có thể chịu đựng được bóng tối đi nữa, thì rốt cuộc bọn họ phải làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm hiện tại đây?
Giang Diệu Diệu chỉ có thể nghĩ đến phương án cuối cùng là cái chết, ngoài ra cô không nghĩ được cách nào nữa cả.
Thời tiết vốn đã rất nóng, nhưng Giang Diệu Diệu lại cảm thấy cả người lạnh toát, cô ôm chặt chăn bông không chịu buông.
"Diệu Diệu."
Lục Khải Minh gõ cửa: "Uống trà sữa không?"
Cô hơi thắc mắc bước ra mở cửa.
"Anh có thể nhìn thấy đường đun nước nóng sao?"
"Trí nhớ của tôi tốt lắm, đi đường không cần dùng mắt, dùng não là được."
Anh đưa cho cô một ly trà sữa nóng hổi, Giang Diệu Diệu nhấp một ngụm, cảm thấy mình dường như được sống lại.
Hai người tựa vào đầu giường nói chuyện.
"Anh đi tìm đồng đội của anh đi, bọn họ đang ở trong căn cứ đúng không? Trong căn cứ có quân đội bảo vệ, còn có vũ khí, nhất định có thể đối phó được với lũ zombie."
Giang Diệu Diệu nói.
Lục Khải Minh ngạc nhiên.
"Còn cô thì sao?"
Cô lắc đầu, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định như vậy.
"Tôi sẽ không đi đâu. Trước kia tôi từng đọc qua tiểu thuyết mạt thế, người ở trong căn cứ mặc dù có thể sống, nhưng bọn họ sống rất cực khổ, cơm ăn không đủ no, mỗi ngày còn phải làm việc rất vất vả, nếu xui xẻo còn gặp phải mấy người đ.â.m bị thóc chọc bị gạo, chuyên đi tranh giành đấu đá, tôi lại không phải là người dễ hoà đồng, khẳng định mỗi ngày trôi qua còn vất vả hơn người khác.”
Thấy cô cười tự giễu, anh càng thêm lo lắng.
"Một mình cô ở lại đây? Làm sao sống được?"
Giang Diệu Diệu cười cười.
"Trước khi gặp anh tôi sống như thế nào thì sau khi anh đi tôi tiếp tục sống như thế chứ sao? Có ăn thì ăn, không có ăn thì tìm một chỗ nào đó thật thoải mái tự kết liễu. So ra thì bây giờ tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi, có điện còn có Giang Nhục Nhục làm bạn, sợ gì chứ?" Lục Khải Minh im lặng một lúc, sau đó nhất quyết không đồng ý.
"Không được."
“Tại sao?” Giang Diệu Diệu nói: “Anh tài giỏi như thế, không nên c.h.ế.t ở chỗ này quá lãng phí!”
Trong nguyên tác thực lực của nam nữ chính so ra cũng chỉ ngang ngửa anh, nếu anh có thể thuận lợi sống đến cuối cùng, biết đâu chừng anh cũng có thể trở thành nam chính giải cứu thế giới, nếu c.h.ế.t ở đây thì thật đáng tiếc.
Lục Khải Minh nói: "Bây giờ tôi muốn đi cũng không đi được. Trên đường lớn có rất nhiều zombie. Tôi không có vũ khí, cứ thế xông ra ngoài chẳng phải là tự đi tìm c.h.ế.t sao?"
"Tôi, tôi có thể đưa cho anh cái cưa..."
Anh không nhịn được cười, đưa tay sờ trán cô.
"Đừng có ngu ngốc thế."
Bàn tay anh mang theo chút ấm áp còn sót lại của ly trà sữa, khiến cô cảm thấy dễ chịu, lưu luyến không thôi.
Cô kéo lấy tay anh, chủ động áp mặt mình lên lòng bàn tay ấm áp đó.
Lục Khải Minh cười nhẹ duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách."
Giang Diệu Diệu một hơi uống hết trà sữa, nép mình vào vòng n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Nhịp tim của anh trầm ổn, giống như một viên thuốc an thần làm tâm tình của cô được thả lỏng rất nhiều.
Một lúc sau, cô ngủ thiếp đi, hai tay mảnh khảnh đặt trên ngực, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Lục Khải Minh đặt cái ly xuống, hôn lên trán cô, cẩn thận đặt cô lên giường rồi nhẹ bước ra ngoài.
Anh mặc quần áo bảo hộ, bôi một ít m.á.u của zombie nữ lên người, khi đi ngang qua Giang Nhục Nhục, nó đang định nhổm dậy, Lục Khải Minh quát khẽ: "Đừng làm ồn."
Giang Nhục Nhục chớp chớp mắt to lại trở về chỗ của nó, nhìn anh mở cửa rời đi.
Một đêm cứ thế trôi qua, mặt trời dần lên cao, ánh sáng lại chiếu vào biệt thự.
Giang Diệu Diệu đứng yên bên cửa sổ, tham lam mà tận hưởng ánh nắng mặt trời. Lần đầu tiên trong đời, cô mới phát hiện mình yêu ánh mặt trời đến vậy.
Lúc trước sống trong tầng hầm nửa tháng không thấy mặt trời, bản thân cũng không hề có cảm giác được sự sống cuồng nhiệt như lúc này.
Tắm nắng đủ rồi, Giang Diệu Diệu bất giác quay đầu nhìn về phía giường ngủ thì phát hiện không thấy Lục Khải Minh ở đó, cô mở cửa phòng đi xuống lầu.
Ngửi thấy mùi canh cá thoang thoảng, cô hít hà một hơi thật sâu, không kìm được mà tăng tốc chạy vào bếp.
Bóng dáng Lục Khải Minh cao lớn đứng bên bệ bếp, anh đang cho thì là vào nồi canh cá.
"Dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt đi, có thể ăn cơm rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT