Kiều Hoa nháy mắt đã hiểu rõ, cô cau mày suy nghĩ một lát. Sau đó, hào phóng mà đưa bao tay cho thím Trần. Chồng báo buổi tối hôm qua để dán tấm kính vỡ cô còn chưa kịp cảm ơn.
Huống hồ, cô là cô dâu mới, cần phải tạo mối quan hệ với xóm làng. Dù sao hiện tại là thập niên 80, đâu phải thế kỉ 21. Tuy rằng bao tay có thể để buôn bán, nhưng mối quan hệ với hàng xóm cũng cần phải được xây dựng. Hàng xóm đều không có hứng thú với kinh doanh, sẽ không đem cái này đi bán. Vậy cô dứt khoát bán cho bọn hộ một cái ân tình…..
“Nếu thím muốn lấy thì cứ cầm về nghiên cứu đi ạ.”
“Ai da, việc này không tốt lắm đâu.” Thím Trần khách khí từ chối.
Chị Lưu cũng nói: “Đúng vậy, cái này là để em buôn bán mà.”
Ánh mắt thím Điền sáng lên, cầm tay cô, “Ai nha, có gì mà không tốt. Nếu Kiều Hoa đã đưa chúng ta thì chúng ta cứ cầm đi, vừa lúc tôi cũng muốn làm.”
Thím Trần lần này cũng cười sảng khoái, “Ha ha, vậy cái này thím lén làm, không để cho người khác bắt chước đồ cháu bán đâu.”
Không thể chậm trễ công việc làm ăn của người ta.
Kiều Hoa nhìn về phía thím Trần, trong mắt mang theo vài phần kính nể.
EQ của thím Trần thật cao, làm việc biết tiến biết lùi. Kiều Hoa có chút không hiểu, vì sao một nữ nhân biết điều như thím ấy lại đẻ ra được đứa con gái thẳng tính như Trần Giai Mỹ.
Chỉ có thể nói, đôi khi gen di truyền cũng không đáng tin cậy.
“Như thế thì tốt, vậy con cảm ơn thím trước.”
“Nhìn con nói kia, phải là chúng ta cảm ơn con mới đúng!”
“Ha ha ha.” Mọi người cười vang, rồi nói lời tạm biệt
================
Từ Sơn Tùng nhận nhiệm vụ từ vợ, sau khi thu dọn hàng xong, anh đến hiệu sách mua cho con trai mấy cuốn sách dạy chữ. Buổi tối, sau khi rửa mặt, Kiều Hoa liền dựa vào đầu giường dạy Kiều Minh học chữ.
Đầu tiên là học hai mươi sáu chữ cái trước, sau đó lại ghép vần, cuối cùng có thể biết chữ.
Kiều Minh đối với việc học chữ rất có hứng thú. Cậu nhóc nằm trong lòng mẹ, ê a đọc theo, thanh âm mềm mại, rất đáng yêu. Có mấy lần, hàng xóm nhìn qua, thấy hai mẹ con hòa thuận học bài, không hẹn mà lộ ra nụ cười từ ái.
Một chữ chỉ cần đọc ba lần là bạn nhỏ Kiều Minh có thể nhớ kỹ, cậu nhóc ôm quyển sách nhỏ lật qua lật lại, xem tới xem lui nhưng vẫn không đã ghiền. Kiều Hoa lại dạy cậu hát bài hát bảng chữ cái, mấy chữ đơn giản dễ nhớ, dễ học. Kiều Minh hát theo hai lần là có thể nhớ kỹ. Chờ đến khi Từ Sơn Tùng rửa mặt xong, cậu nhóc hưng phấn chạy tới, “Ba ba, con hát bài bảng chữ cái cho ba nghe!”
Từ Sơn Tùng còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắt “thưởng thức” giọng ca “thần sầu” của con trai.
“A~ B~ C ~D ~E ~F~G…”
Hát xong một bài, được Từ Sơn Tùng khen đến nở lỗ mũi, cậu nhóc mới hưng phấn bò lên giường, Kiều Minh ôm lấy Kiều Hoa.
“Mẹ, con còn muốn học!”
Kiều Hoa cười ra nước mắt, hai tay xoa khuôn mặt nộn nộn của con trai. Gương mặt nhỏ biến dạng nhưng vẫn đáng yêu, thật sự muốn đem cậu cắn một ngụm.
“Hôm nay học nhiêu đây thôi, ngày mai lại học tiếp. Còn rất nhiều thời gian, con đừng có gấp.”
Cậu nhóc hậm hực mà chui vào chăn, “Vậy cũng được, ngày mai con sẽ nhắc mẹ.”
Nhóc phải mau đi ngủ mới được, ngủ một giấc, trời sáng liền có thể học rồi!
Kiều Hoa cười cười, dịch góc chăn lại cho con trai, “Được.”
Ánh trăng sáng, soi chiếu xuống đại viện tạo ra bầu không khí cổ kính.
Kiều Hoa mặc áo bông đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này, trời trăng thanh gió mát, mặt trăng đang lấp ló phía sau đám mây, như thiếu nữ đang e ấp. Ở thập niên 80, không khí rất tốt, bầu trời vẫn đầy sao, còn lấp la lấp lánh.
Kiều Hoa thấy Từ Sơn Tùng đang giặt đồ bên cạnh giếng. Đồ này cô định để ngày mai rồi giặt….
Nam nhân này….So với cô còn chăm chỉ hơn.
Kiều Hoa thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, cô mở miệng gọi anh, “Anh giặt nhanh rồi vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Anh biết rồi!”
Sau khi Kiều Hoa vào nhà, cô đến bên bàn trang điểm, cô nhìn mình trong gương. Trong gương là nữ nhân xinh đẹp, ánh đèn mờ ảo cũng không che được vẻ đẹp của cô.
Làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, thướt tha, rực rỡ. Đừng nói là nam nhân, chính cô nhìn mình còn cảm thấy rung động…
Nếu cứ để bản thân ở dưới nông thôn thì cô không biết, nguyên chủ phải sống tiếp như thế nào? Nguyên chủ là mẫu phụ nữ cần được chở che, bao bọc. Nếu nguyên chủ không cầu cứu Kiều Yên thì....chắc có lẽ không có cô của hiện tại....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT