Cơm nước xong xuôi, Từ Sơn Tùng đi rửa chén, Kiều Hoa thu dọn nhà ăn. Ngẫu nhiên, cô nhìn qua túi đựng hàng bị anh tùy ý ném trên đất. Cô mở ra, thấy vật trang sức đang bán hết bảy tám phần, bây giờ chỉ còn lại một ít.

Từ Sơn Tùng rửa chén xong đi ra, Kiều Hoa quay đầu nhìn anh cười, “Hôm nay buôn bán rất tốt sao, em thấy đồ không còn nhiều lắm.”

Từ Sơn Tùng vặn cổ, “ Ân, gần đây có học sinh giúp anh quảng cáo ở trong trường, bán được thêm không ít.”

“Học sinh?” Kiều Hoa ngừng tay lại, nhìn anh.

“Nữ?”

“Đúng vậy.”

Kiều Hoa nhướng mày, giả vờ không thèm để ý mà đáp, “Nga”

Cô cầm đồ trang trí lên tay thưởng thức, cô hỏi anh, “Có phải chuẩn bị nhập thêm hàng rồi không?”

“Đúng rồi, ngày mai anh nhập thêm hàng.”

“Anh còn đủ tiền nhập hàng không?” Cô hỏi.

Từ Sơn Tùng: “Đủ, gần đây buôn bán rất được.”

Trong túi có một xấp tiền, móc ra đếm đếm, đã để dành được sáu mươi đồng, từ khi hai người kết hôn, mới chỉ có mấy ngày, đã kiếm được khá nhiều tiền.

Dựa theo tình hình này, Từ Sơn Tùng có thể lo cho hai mẹ con cô một đời làm cá mặn a. Nếu không phải cô không thể ngồi yên, thì Kiều Hoa thật sự muốn mang con trai đi làm cá mặn.

“Phần này cho em” Anh để lại năm mươi đồng để ngày mai nhập hàng, còn lại đều đưa cho Kiều Hoa.

Kiều Hoa cũng không từ chối, cô nhận lấy, “‘Được, đồ ăn trong nhà có thêm xa xỉ rồi, đêm nay làm tiệc đãi hai người!”

Từ Sơn Tùng cười hớn hở, “Được.”

Anh thấy cậu nhóc Kiều Minh vào phòng ngủ cho Phao Phao và Tiểu Bạch ăn, Từ Sơn Tùng tâm ý viên mãn. Anh quyết định không thể lãng phí thời cơ tốt, vì thế, anh duỗi tay ra, đem vợ ôm vào lòng, hôn xuống cánh môi mềm mại của cô.

Vợ của anh vừa mềm lại còn vừa thơm a ~ Như thế này vẫn chưa đủ đâu.

Cuối cùng, Từ Sơn Tùng lưu luyến tách ra…..

“Anh đi đây.” “ Ân, trên đường anh nhớ cẩn thận.”

Nhìn thân ảnh Từ Sơn Tùng đi xa, Kiều Hoa nhớ tới “nữ học sinh” kia. Cô cảm thấy, chính mình nên đi đến hẻm Thanh Đằng “thị sát” một chuyến.

========================

Bầu trời ngả về tây, hoàng hôn buông xuống con phố nhỏ, ánh hồng loang lổ trên những bức tường.

Đúng thời điểm tan tầm của học sinh, con hẻm Thanh Đằng náo nhiệt hẳn lên. Từng chiếc xe đạp nối đuôi nhau đi qua, tiếng chuông leng keng nhắc nhở những người xung quanh chú ý an toàn, nép vào trong cẩn thận va trúng, âm thanh phá lệ thanh thúy. Nếu so sánh với tiếng còi ô ta ba mươi năm sau mà nói, âm thanh này, vô cớ làm cho lòng người càng thêm nhu hòa, ấm áp.

Sau khi ăn cơm chiều, hàng xóm theo thói quen ra tụ tập ở ngoài sân. Bây giờ là lúc náo nhiệt nhất của đại viện.

Ngày hôm nay, Kiều Hoa ngồi cả ngày để dẫm máy may, mười đôi bao tay, đại khái là mất hai ngày để làm xong. Cô để Từ Sơn Tùng và Kiều Minh đi ra gốc cây sơn trà tìm hàng xóm nói chuyện, cũng vừa lúc để hai ba con đơn độc ở chung, bồi dưỡng tình cảm.

Lúc này, một lớn một nhỏ xuất hiện dưới tán cây. Lớn thì đẹp trai phong độ, nhỏ thì ngoan ngoãn đáng yêu. Hai ba con đứng cùng một chỗ thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.

Đặc biệt là những đồng chí nữ đã làm mẹ. Nhìn Kiều Minh trắng trắng mềm mềm như cục bột, nếu không phải có Từ Sơn Tùng đứng đó, khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh đã bị nhóm cô dì nhào nặn rồi.

Đối với sự nhiệt tình thái quá của cô, dì, chú, bác, xung quanh, bạn nhỏ Kiều Minh không biết phải làm sao. Cậu nhóc liều mạng chui vào trong lòng n.g.ự.c của Từ Sơn Tùng.

Trên người ba ba có hương vị làm cho người khác cảm thấy rất an tâm. Nhưng cẩn thận ngửi kỹ, thế mà còn có mùi của mẹ?

Kiều Minh hít một hơi thật sâu, không sai, mùi của mẹ. Thật kỳ quái nha… Nhưng nhóc rất thích, nếu như vậy là có thể, chỉ cần có ba ba ở đó, là nhóc liền có thể ngửi thấy mùi của hai người rồi!

“Lớn rồi sao còn sợ người lạ thế này?”

Từ Sơn Tùng cười cười đem con trai bế lên đùi, cậu nhóc tự động ôm chặt lấy cổ anh.

“Đúng vậy, thằng bé sợ người lạ, qua một thời gian nữa là tốt thôi.”

Nhớ trước đây, khi hai ba con anh mới gặp nhau. Cậu nhóc đi đường cũng không muốn đi bên cạnh anh, phải để Kiều Hoa đi giữa hai người thì mới cảm thấy an toàn. Hiện tại, nhìn con trai thản nhiên rúc trong lòng mình, Từ Sơn Tùng đúng là vui mừng.

“Con trai vẫn nên hoạt bát một xíu, nếu không rất dễ sinh bệnh.”

“Cháu không dễ sinh bệnh….” Bạn nhỏ Kiều Minh phồng má lên, không đồng ý với lời này.

“Ha ha ha, không phải ý đó! Ý của bà Thẩm là, nếu cháu chạy nhảy nhiều, thì cháu mới hoạt bát lên, mới được mọi người hoan nghênh!”

Nhóc mới không cần được hoan nghênh, có mẹ với có ba ba là đủ rồi….Kiều Minh âm thầm bổ sung trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play