Buổi sáng trời có chút âm u, gió thổi lạnh căm căm, Kiều Hoa quyết định không ra ngoài, chỉ ở trong nhà ôm con trai sưởi ấm.

Giữa trưa, lúc nấu cơm, phát hiện ra còn năm cái bánh màn thầu. Kiều Hoa nghĩ nghĩ, quyết định làm bánh màn thầu chiên, vừa giòn vừa thơm, có thể ăn đỡ đói lại có thể làm đồ ăn vặt cũng được.

Cô bỏ một ít mỡ vào rồi chiên lên. Xong xuôi, cô cầm dĩa bánh màn thầu chiên qua nhà thím Trần.

“Chuyện tên ngày hôm qua, cháu thật sự xin lỗi. Không phải cháu cố ý. Hôm nay, cháu làm chút bánh màn thầu chiên, bánh giòn lắm, mọi người nếm thử.”

Kiều Hoa đem bánh màn thầu chiên đẩy qua, tuy khoảng cách không gần nhưng đã ngửi thấy mùi thơm của bánh.

Thím Trần có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối, “Không được không được! Cháu mau cầm về!”

Kiều Hoa cười giải thích, “Tứ Mỹ giống như vẫn còn tức giận, còn nhờ thím nói giúp với cô ấy mấy câu.”

Thím Trần chẹp miệng, nhướng mày lên, “Đừng khách khí, buổi sáng ta đã mắng nó rồi. Chỉ là một chút việc nhỏ, cháu đừng để ý, cũng đừng để trong lòng. Tứ Mỹ còn con nít lắm.”

Đến giờ ngọ, Tứ Mỹ tan học về, m.ô.n.g còn chưa đặt xuống, nghe như vậy, cô ấy liền chạy ra ngoài, đánh gãy lời của thím Trần, “Con đã mười lăm tuổi rồi, không phải là con nít! Hơn nữa, con nói là thật! Dù sao hiện tại trong lòng con vẫn chưa thoải mái!”

Rốt cuộc, cô ấy cũng không có biện pháp nào mà nhìn thẳng tên mình! Mà Kiều Hoa chính là đầu sỏ gây tội!

“Cầm đồ của chị về đi.” Nói xong, còn chưa thấy đã ghiền, “Đúng rồi, nói cho chị biết, hiện tại tôi đã đổi tên rồi. Tôi không còn gọi là Trần Thế Mỹ, tôi hiện tại là Trần Gia Mỹ, làm phiền chị nhớ cho kỹ!”

Nói xong liền lưu loát quay đầu rời đi, đặc biệt kiêu ngạo.

Giai Mỹ…. Giả Mỹ….. Nếu có người muốn trêu chọc cô ấy, sợ là cô ấy phải tích cực nghĩ thêm tên mới rồi.

“Ha ha ha ~” Trần Tứ Mỹ, nga, không đúng, hiện tại phải kêu là Trần Giai Mỹ. Hai anh trai của Giai Mỹ ở trong phòng nghe được, ngay sau đó là một trận cười lớn.

“Ha ha ha, Giai Mỹ, lấy tên thật hay. Chính là hộ khẩu nhà chúng ta không đổi được nha! Ha ha ha ~”

“Cô gái nhỏ sĩ diện, hai người đừng chọc con bé.” Đây là chị dâu cả của Giai Mỹ, Lâm Thải Hà.

“Đừng cười, lại cười nữa, em anh lại tức giận.” Đây là chị dâu hai của Giai Mỹ, Tống Thanh Bình.

“Tránh ra! Các người đúng là phiền phức mà!” Cô ấy vắt óc suy nghĩ mãi mới được cái tên hay như thế này, cười cái rắm!!!

Phịch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

“Hắc! Đứa nhỏ này, con sửa tên đã được ba mẹ đồng ý chưa!”

Thím Trần trừng mắt nhìn bóng lưng của Trần Giai Mỹ rời đi, thím cười ngượng ngùng, “Đứa nhỏ này tính tình có chút cố chấp, nhưng không phải là người xấu, cháu đừng để trong lòng.” Kiều Hoa thu hồi tầm mắt, lắc đầu nói: “Cháu không cùng cô ấy so đo. Chỉ là cháu có chút ngại thôi.”

Cô nương lúc dậy thì rất chú ý những chuyện này. Ai nha, cũng là do cô mau miệng.

“Ai nha, đừng để ý đến con bé, bánh màn thầu này vừa ngửi đã thấy thơm. Hôm nay đúng là có lộc ăn mà.”

Kiều Hoa cười cười, xin phép ra về.

======================

Sống ở đại viện ba ngày, Kiều Hoa đã hoàn toàn thích ứng với sinh hoạt ở chỗ này. Không có cực phẩm, không có hàng xóm làm phiền.

Nắng chiều dần buông xuống, giờ là chạng vạng chiều, bên ngoài là những rạng mây hồng, ở xa xa là khói từ nhà xưởng bóc ra.

Kiều Hoa mang theo con trai ra cửa hàng mua nước tường. Đi ra đầu đường gặp không ít người quen ở trong viện. Mọi người đều nhiệt tình chào hỏi hai mẹ con cô.

Nếu nói, ở thập niên 80, cái gì đặc sắc nhất, thì chính là cái này. Hàng xóm láng giềng, cho dù là mới hay cũ, chỉ cần gặp nhau đều chào hỏi rất vui vẻ. Đâu giống ba mươi, bốn mươi năm sau. Ở cùng tòa chung cư mười tám tầng, nhưng không ai quen biết ai.

Trên đường cô còn đụng phải Mã Tiểu Xuyên, hắn ta thấy cô, từ xa đã né đi. Buổi chiều, có vẻ giống như nghe được hàng xóm chê cười, trên mặt hắn ta còn nhiều vết thương hơn, có vẻ là do bị lão Mã tẩn cho một trận.

Mọi người không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thật là xứng đáng! Là do hắn ta thiếu đạo đức! Đáng đời!

Sau khi mua nước tương xong, hai mẹ con đi về nhà. Ở trước cửa nhà, có bóng dáng của một nữ đồng chí đứng đợi, Kiều Hoa cảm thấy người này rất quen mắt, híp mắt lại nhìn. Ai da, đây không phải là chị hai cô sao!

“Chị!”

“Dì!”

Cậu nhóc Kiều Minh mới vừa rồi còn co lại thành một đoàn, bây giờ lại chạy như điên, vọt vào lòng Kiều Yên.

“Ai da, cháu trai, lại đây dì hai hôn một cái. Mấy ngày không gặp, nhớ cháu muốn chết.” Đón được cậu nhóc, Kiều Yên hung hăng hôn cậu mấy cái. Chị thật sự rất nhớ đứa cháu trai nhỏ này nha.

Một hồi ôm ôm lại hôn hôn. Mặt của Kiều Minh có chút đau, cậu nhóc lắc m.ô.n.g nhỏ, muốn thoát khỏi cái ôm của dì hai.

Kiều Minh như con cá chạch, muốn trốn liền trốn.

Kiều Hoa dắt con trai vào phòng, “Chị, mấy ngày không gặp, hôm nay chị tan làm sớm hả?”

Kiều Yên tặng cho Kiều Hoa một biểu tình vô nghĩa, chị cũng đi theo vào, “Không tan sớm sao lại có thời gian qua đây thăm em.”

Kiều Hoa thấy trên tay Kiều Yên còn mang theo một hộp bánh, cô nhướng mày, “Còn mang bánh hạch đào? Sao lại khách khí như vậy?”

Kiều Yên tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi đem bánh đưa cho Kiều Minh, “Đi chỗ khác, bánh này là cho bảo bối Minh Minh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play