“Có phải là do trước đây mẹ không cho con chơi với mấy bạn, nên giờ con mới không dám đi chơi?”
Mấy đứa trẻ trong thôn đều được nuôi thả. Thời điểm Kiều Minh mới ba tuổi, đã có lần cậu đi theo mấy đứa trẻ sáu bảy tuổi trong thôn dẫn đi lên núi. Hôm đó, vừa vặn là một ngày mưa, cậu nhóc bị trượt chân lăn xuống vũng bùn, cả người đều là bùn đất. Sau khi trở về, nguyên chủ rất tức giận, lấy cây đánh cậu nhóc một trận, từ đó không bao giờ cho cậu ra cửa một mình.
Cũng không biết có phải vì vậy mà cậu nhóc sinh ra bóng ma tâm lý không?
Kiều Minh lắc đầu, ôm chặt lấy cô, “Không phải đâu mẹ, con chính là thích chơi một mình.”
“Thật sự? Con không được gạt mẹ nha.”
“Minh Minh là em bé ngoan, Minh Minh sẽ không gạt mẹ.”
Kiều Hoa cười ra tiếng, niết niết mũi cậu, “Mẹ thấy con chính là một đứa bé lém lỉnh thì có.”
Cậu nhóc là một đứa bé yên tĩnh, xác thật có chút thích ở một mình. Kiều Hoa cảm thấy, bây giờ cứ tùy theo ý thích của con trai, nếu cậu không muốn, về sau lại tính tiếp.
Từ từ mà đi, không thể nóng vội.
“Được, hay bây giờ mẹ kể cho con nghe một câu chuyện nha.”
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Kiều Minh được mẹ kể chuyện xưa. Cô kể chuyện [[ Vịt Con Xấu Xí]], câu chuyện rất đơn giản, năm phút là đã hết. Kể xong, cô để cho Kiều Minh phát biểu cảm nghĩ.
“Câu chuyện này không dễ nghe, vịt con vốn dĩ chính là thiên nga, cho nên mới biến thành thiên nga, vịt cùng vịt mẹ đều tốt cả.”
Kiều Hoa nghẹn họng: “??”
Con trai cô giải thích câu chuyện một cách “độc đáo” quá mức đi?
Cô nhớ rõ trước kia, khi cô học tiểu học, thầy giáo dạy văn giải thích với cô, nào là “vàng thật thì sẽ sáng.”, hoặc là “đừng trông mặt mà bắt hình dong, người tốt sẽ được đền đáp xứng đáp.”
Nhưng cách giải thích của bạn nhỏ Kiều Minh ba tuổi làm cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thấy Kiều Hoa vẫn không nói chuyện, Kiều Minh buồn bực mà chọc chọc cô, “Mẹ, con nói không đúng hả?”
Kiều Hoa cười, cong đôi mắt, “Con giải thích đúng rồi, con trai của mẹ thật thông minh. Con nói rất đúng, mẹ cảm thấy mình giải thích không hay bằng con giải thích luôn đó.”
Cô vừa dứt lời, trên mặt bạn nhỏ Kiều Minh hiện lên vài tia kiêu ngạo.
“Bất quá, câu chuyện này còn có cách giải thích khác.”
Kiều Hoa nhẫn nại giải thích cho con trai thêm một vài quan điểm khác, cậu nhóc nửa hiểu nửa không mà chớp chớp mắt.
“Được….Con đã hiểu rồi.”
Kiều Hoa hy vọng con trai có thể độc lập suy nghĩ, đồng thời cũng muốn Kiều Minh tiếp nhận nhiều ý kiến tốt khác.
Làm người, ở nhiều phương diện, không thể dựa vào suy nghĩ mà có thể giải quyết. Nghĩ nghĩ, Kiều Hoa lại kể một câu chuyện có ngụ ý châm biếm khác [[ Bộ quần áo mới của hoàng đế]]. Cô kể được một nửa, cậu nhóc đã đặt câu hỏi.
“Mẹ, hoàng đế là cái gì nha?”
“Hoàng đế chính là….Là người lãnh đạo của một nước, chính là người rất lợi hại, mọi người đều tôn trọng ông ấy. Giống như cách chúng ta tôn trọng ông bà ngoại vậy.”
Kiều Minh gật đầu, tỏ ý cậu nhóc đã hiểu.
Kiều Hoa tiếp tục kể. Khi hết câu chuyện, cô lại hỏi về cảm nhận của Kiều Minh.
Cậu nhóc dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: “Bọn họ đều không phải bé ngoan, bọn họ đều lừa hoàng đế.”
Kiều Hoa vừa lòng mà chớp chớp mắt, “ Ân, còn gì nữa không?”
Miệng nhỏ của Kiều Minh dẫu lên, cậu nói: “Nếu tất cả mọi người đều bị lừa gạt, mọi người ra đường đều không mặc quần áo! Sau đó, chúng ta đi ra bên ngoài, sẽ thấy rất nhiều người cởi chuồng! Bọn họ đều tự nhận mình mặc quần áo, đến lúc đó con sẽ lén cười bọn họ.”
Phốc ~
“Con trai, não con thật biết cách vận động. Mẹ bội phục, bội phục. Hahaha ~”
Con trai của cô thật là đáng yêu, vừa thông minh vừa hài hước. Nhưng cậu nhóc cũng rất ngây ngô, giống như chuyện uống nước có ga hôm bữa, làm cô buồn cười muốn chết. Thật sự là ngốc nghếch đáng yêu mà.
“Mẹ, mẹ đang khen con sao?” Cậu nhóc nghiêng đầu, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Kiều Minh nghiêm túc nhìn vào mắt Kiều Hoa, ánh mắt cậu nhóc sạch sẽ, con người đen tuyền, mang theo một cảm giác ngây ngô, đáng yêu.
Kiều Hoa thấy con trai đáng yêu đến mức tim cô cũng mềm nhũn. Cô nhịn không được mà nắn nắn mặt con trai, Kiều Hoa hôn cậu một cái, “Đúng vậy, mẹ đang khen con đó bảo bối ~”
Cậu nhóc cao hứng mà cười rộ lên, ôm lấy cô cọ cọ. Hôn má trái cô một cái, lại hôn má phải thêm cái nữa, hôn đến mức mắt cô đầy nước miếng.
“Con cũng khen mẹ, mẹ kể chuyện rất hay a.”
Kiều Hoa cười không ngừng, chụp lấy cái m.ô.n.g cậu, “Thằng nhóc thúi, vừa rồi ai bảo câu chuyện vịt con không dễ nghe hả?”
“Hi hi ~”
Kể xong hai câu chuyện xưa, Kiều Hoa có chút mệt, nhưng Kiều Minh vẫn là bộ dáng hứng thú bừng bừng.
Thấy Kiều Hoa không nói, cậu nhóc vỗ vỗ cô, “Mẹ, con còn muốn nghe.”
Kiều Hoa chọc chóp mũi cậu, cô ngả người nằm lên gối, “Mẹ đều kể khô cả nước miếng, con muốn mẹ mệt c.h.ế.t à?”
“Con không muốn mẹ mệt chết.” Cậu lắc đầu, ôm lấy bụng Kiều Hoa. Kiều Minh đang muốn xuống giường lấy chén nước cho mẹ uống, bên ngoài có tiếng người kêu.
“Kiều Hoa, Kiều Hoa, cháu có ở nhà không? Ta là Ngô Quế Phương!”
Kiều Hoa theo bản năng ngồi thẳng dậy, cô đứng lên, “Có ạ! Mời vào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT