Cũng không biết có phải vì Vương Bân sợ thím Điền mới rời đi không, nhưng tóm lại, những người hàng xóm giúp đỡ nhà cô làm Kiều Hoa cảm thấy rất cảm động.

Chuyện của Vương Bân bây giờ đã thành đề tại để người trong nội viện bàn tán, mọi người vây quanh lại đây.

Lưu Hiểu Hồng thở dài, “Cũng đều trách chị, lúc trước không nên vì coi trọng điều kiện của của cậu ta mà đem tên này giới thiệu cho Kiều Hoa.”

Kỳ thật là do, Vương Bân tình cờ gặp được Kiều Hoa, liếc mắt một cái mà nhớ mãi không quên. Anh ta chạy tới đây tìm Lưu Hiểu Hồng, có cách nào mai mối cho anh ta với Kiều Hoa không. Khi đó chị Lưu cảm thấy, anh ta thích Kiều Hoa nên sẽ đối xử tốt với Kiều Hoa.

Nào biết được, tên này không khác gì chó a, thật sự có thể đem tên Vương Bân này đi làm phân!

“Không trách cô, dù sao cô cũng có tâm.” Thím Trần an ủi chị Lưu.

Mẹ chồng của Lưu Hiểu Hồng - bà Phùng, chống gậy bước từng bước nhỏ đi qua. Tuy bà đã bạc hai thứ tóc nhưng cả người lại rất gọn gàng, tóc được buộc gọn ra sau, quần áo cũng rất sạch sẽ, ánh mắt hiền từ, ôn hòa.

Bà Phùng sinh được năm người con trai, trong đó có bốn người đều là liệt sĩ. Ở trong viện này, bà là người đức cao vọng trọng, lời bà Phùng nói ra, có thể làm cho người khác an tâm.

“Yên tâm, thằng nhóc Vương Bân kia chỉ là một con hổ giấy. Cháu cứ an tâm mà ở đây với Từ Sơn Tùng.” Bà Phùng kéo tay Kiều Hoa qua vỗ vỗ như đang trấn an cô.

Thím Trần cũng đi qua, “Đúng vậy. Tên Vương Bân chỉ là hổ giấy, điếc không sợ súng. Ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn nên mới kiêu ngạo, cháu đừng để trong lòng.”

“Nếu lần sau tên đó có đến mà không có Từ Sơn Tùng ở nhà, cháu cứ đến tìm ta. Ta không có đi làm, mỗi ngày đều ở nhà, quanh quẩn trong sân!” Ngô Quế Phương, vợ của chú Hồ cũng lên tiếng.

Kiều Hoa cảm thấy rất ấm áp, tình cảm xóm làng ở thập niên 80 thật gần gũi, ấm áp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau một trận khôi hài kết thúc, bạn nhỏ Kiều Minh đi vào nhà khóc lớn một trận.

Kiều Minh khóc đến thương tâm, khóc đến mức rối tinh rối mù. Ai cũng không biết vì sao cậu khóc, rõ ràng là Từ Sơn Tùng không bị đánh, Kiều Hoa cũng không bị khinh dễ.

Hai vợ chồng thấy Kiều Minh rơi nước mắt thì không biết phải làm sao. Đặc biệt là Từ Sơn Tùng, anh sớm xem Kiều Minh như là con ruột mà đối đãi, bây giờ cậu nhóc khóc thương tâm như vậy, anh thấy tim mình cũng tan nát theo.

“Đừng khóc, ba ba nhất định sẽ mỗi ngày đều cho con ăn thịt mà.”

Lòng bàn tay của Từ Sơn Tùng không mềm mại nhẵn nhụi như của Kiều Hoa. Bàn tay của anh thô ráp hơn, nhưng lại ấm hơn so với bàn tay của Kiều Hoa, khi sờ lên mặt liền thấy nóng hầm hập, đặc biệt thoải mái.

Kiều Minh theo động tác của Từ Sơn Tùng mà cọ cọ lên bàn tay anh. Nước mắt mau chóng dừng lại, nhưng cả người cậu nhóc vẫn đang trong trạng thái bất an. Kiều Minh ở trong lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng bất an mà vặn vẹo thân thể mình. “Con không cần thịt, con muốn mẹ, con muốn ba.” Cậu nhóc là thiếu hụt cảm giác an toàn, chỉ cần gió thổi cây rung cũng đủ làm cho cậu nhóc miên man suy nghĩ.

Cuối cùng hai vợ chồng mới hiểu được, thì ra bạn nhỏ Kiều Minh là bị dọa sợ hãi.

Kiều Hoa xoa xoa đầu con trai, an ủi nói: “Không cần sợ, mẹ ở chỗ này, ba ba cũng ở chỗ này. Chúng ta vẫn luôn bên cạnh Minh Minh mà, không ai có thể đem chúng ta tách ra.”

“Minh Minh của chúng ta là nam tử hán, chút xíu việc này sao có thể làm khó được Minh Minh, đúng không?” Đây là lần đầu tiên, Kiều Minh chủ động chui vào n.g.ự.c Từ Sơn Tùng. Cả người cậu nhóc mềm mại một đoàn, ngọt ngào thơm thơm, làm cho lòng anh cũng bị rối tinh rối mù.

Kiều Minh quả nhiên không thút thít nữa, cậu nhóc hít hít cái mũi, trên chóp mũi còn đọng lại một chút nước mắt, theo động tác lắc qua lắc lại của Kiều Minh thì rơi xuống.

“ Ân…. Minh Minh, Minh Minh muốn làm nam tử hán.”

Cậu nhóc dùng lòng bàn tay đem những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi lau đi, “Nam tử hán mới không bị người khác dọa sợ.”

“ Ân, con không bị dọa, mẹ.” Kiều Minh đưa tay ra, muốn ôm mẹ.

Kiều Hoa cười, tiếp nhận con trai, hôn cậu nhóc một cái, “Con trai mẹ giỏi quá, vừa nãy lúc con bảo vệ ba ba rất dũng cảm đó.”

Cậu nhóc thẹn thùng, nhẹ nhàng đáp lời, “Con, con không muốn chú ta đánh ba ba. Ba ba bị đau.”

“Vậy con bảo vệ ba ba, không sợ đau sao?”

“Sợ.” Nói xong, nghĩ nghĩ gì đó, Kiều Minh lại lắc đầu, “Con không sợ, con là nam tử hán.”

“Bảo bối của mẹ là nam tử hán, mẹ thật sự rất vui, Minh Minh thật giỏi.” Kiều Hoa tiếp tục hôn cậu.

“ Ân!” Cậu nhóc gật đầu, cậu cũng cảm thấy mình siêu giỏi!

Thấy con trai mình thích Từ Sơn Tùng, trong lòng Kiều Hoa có chút vui vẻ. Đây không phải minh chứng cho việc mắt nhìn người của hai mẹ con cô giống nhau sao.

“Ba ba rất tốt với con, con cũng đối tốt với ba.” Cậu nhóc nhìn về Từ Sơn Tùng, khuôn mặt đỏ bừng, hơi có chút ngượng ngùng.

Từ Sơn Tùng nhẹ nhàng in lên trán cậu nhóc một nụ hôn, đây là lần đầu tiên hai ba con tiếp xúc thân mật.

Kiều Minh có thể ngửi được mùi vị độc đáo trên người anh, khác với Kiều Hoa, trên người anh có một mùi thanh mát lại thuần hậu, giống như mùi có xanh, rất dễ chịu, lại khiến cho người khác an tâm.

“Có thể có con cùng mẹ, đây là phúc khí lớn nhất của đời ba.”

Chưa có thời khắc nào như thời khắc này, Từ Sơn Tùng cảm thấy chính mình nhặt được hai bảo bối to lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play