Kiều Hoa dọn đồ bánh bột chiên, củ cải ngâm, cùng đồ xào ra bàn, Từ Sơn Tùng cũng đem gói thịt kho tàu mở ra. Trong chớp mắt, cả căn nhà ngào ngạt mùi đồ ăn, hai mẹ con Kiều Hoa không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Cuộc sống ở đây quá mức thiếu thốn, đã lâu rồi cô chưa được ăn một bữa thịt đàng hoàng.
Thời điểm ở nông thôn, dăm bữa nửa tháng cô mới được ăn một ít thịt khô, thịt kia đã được treo lâu trên gác bếp, không thể nào nếm ra mùi vị thịt tươi chân chính.
Mười hai giờ trưa, ba người bắt đầu ăn cơm, cả một bàn đầy ấp đồ ăn. Ba người được ăn no, hạnh phúc đến chảy nước mắt.
“Đúng rồi, qua hai ngày nữa chúng ta đãi tiệc ở tiệm cơm quốc doanh đi. Thân thích bên này của em không nhiều lắm. Chỉ có ba mẹ, với anh chị thôi, còn có thêm vài người bạn thân. Đại khái tầm mười, mười hai người. Anh định mời bao nhiêu khách?” Kiều Hoa vừa gặp miếng thịt kho cho con trai, vừa hỏi.
Từ Sơn Tùng nghĩ nghĩ, “Người nhà anh đều ở phương Bắc, không tới được, anh cũng không có nhiều bạn lắm.”
Kiều Hoa gật đầu, “Vậy chúng ta gom lại hai bàn, chắc là có thể đủ?”
Từ Sơn Tùng trong lòng tính một chút, “Hẳn là có thể.”
“Được, vậy chiều nay anh với em đi đặt bàn, mau chóng….”
Lời con chưa dứt, ngoài cửa đã truyền tới bước chân dồn dập. Không quá vài giây, một đạo âm thanh quen thuộc vang lên, tiếng gào như heo bị chọc tiết, rất chói tai.
Bây giờ là giờ mọi người đang ăn cơm, nghe được động tĩnh, hai xóm xung quanh liền bưng chén cơm ra hóng chuyện.
“Kiều Hoa! Kiều Hoa ở đâu? Lăn ra đây! Cô mau lăn ra đây cho ông, cô còn dám trốn hả?”
Phốc ~ thực xin lỗi, Kiều Hoa thật sự là không nhịn được nữa.
Nguyên lai, thì ra người không có văn hóa sẽ thô tục như thế này sao, đây không phải là tự mình sỉ nhục chính mình sao?
Vừa lúc ăn không sai biệt lắm, Kiều Hoa bỏ chén đũa xuống, đứng dậy nói: “Vương Bân, anh tới đây làm gì?” Vương Bân hùng hổ xông tới, trừng trừng mắt nhìn cô, người không biết còn tưởng anh ta đến đây bắt gian.
Anh ta vào nhà, thấy một nhà ba người đang ăn cơm, cuối cùng, tầm mắt Vương Bân dừng trên người Từ Sơn Tùng. Anh ta hung tợn trừng mắt, phảng phất như muốn băm Từ Sơn Tùng ra thành hàng trăm mảnh.
“Hai người thật sự kết hôn?”
“Không kết hôn thì sao có thể ở đây ăn cơm. Có chuyện gì thì mau nói. Còn có, chuyện của hai chúng ta đã sớm là quá khứ. Nếu anh tới đây tìm phiền phức, thì đừng trách chồng tôi không khách khí với anh!” Cô hiện tại đã có người bảo hộ, còn sợ anh ta sao?
Nói xong, ánh mắt Vương Bân đảo qua đảo lại trên người Từ Sơn Tùng, anh ta cười nhạo ra tiếng.
“Chỉ bằng hắn? Hắn cũng chẳng ra làm sao, chỉ là thằng buôn bán ở vỉa hè? Kiều Hoa, cô cũng quá ti tiện rồi, lợi dụng tôi xong liền đá, tôi nơi nào so được với hắn? Không phải, không đúng, hắn chỗ nào so được với tôi?!” Thiếu chút nữa là anh ta đã nói lộn rồi.
Kiều Hoa cười đến không thở được, “Chồng tôi so với anh thì cao hơn, đẹp trai hơn, còn có tiền hơn anh. Vương Bân, sao anh không soi lại mình đi, anh chỗ nào có thể so được với chồng tôi?”
“Vương Bân, ban ngày ban mặt cậu phát điên cái gì. Mau đi đi, mau đi về nhà cậu đi!” Chị Lưu ở nhà đối diện vội vàng buông chén đũa chạy qua đuổi người.
Vốn dĩ trước đây, đem Vương Bân giới thiệu cho Kiều Hoa, chị Lưu đã rất áy náy. Hiện tại, người ta cũng đã kết hôn, Vương Bân còn muốn làm lớn chuyện, làm chị Lưu thật sự muốn thay mặt cha mẹ Vương Bân cho anh ta một cái tát.
Vương Bân không kiên nhẫn, đem tay chị Lưu đẩy ra, rồi đi vào trong nhà.
“Tôi cứ thích ngồi ở đây đấy? Mấy người làm gì được tôi?” Vương Bân nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt anh ta nồng đậm ý xem thường.
“Cái nhà rách nát này.”
Lần này, Kiểu Lộ thật sự tức giận, “Thì có liên quan gì đến anh, anh với tôi đã không có quan hệ, đừng có tới nhà tôi gây chuyện.”
“Xuy ~”
Tuy Kiểu Lộ tức giận lên cũng rất xinh đẹp, không thể chê chỗ nào, nhưng đáng ra cô nên là vợ của Vương Bân anh ta mới phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT