Kiều Hoa muốn bố trí phòng lại một lượt, ở phương diện thiết kế cô rất tự tin. Sau khi bố trí lại, cô muốn phòng ngủ thay đổi một lượt. Cô quyết định rủ Từ Sơn Tùng đi bách hóa mua thêm đồ.

Ở bách hóa có rất nhiều nguyên liệu, trừ bỏ cotton, còn có vải bố, vải dệt thủ công, vải bông, tơ lụa, cùng một ít vải từ nguyên liệu khác, sợi poly, chiffon….. Nhưng cô rất ngạc nhiên vì mùa này mà mọi người mua vải về may áo rất nhiều!

Kiều Hoa còn cho rằng, mùa đông mua vải mùa cho mùa thì rẻ hơn không ít. Nhưng bây giờ cô mới biết được, mọi người đều có ngày nghỉ trong tuần, mỗi tuần được nghỉ dịp nghỉ làm thì phần lớn phụ nữ đều dành thời gian làm việc nhà, nhân lúc trời còn chưa nóng, thì bọn họ làm quần áo cho mùa hè! Đến khi mùa hè tới mới làm thì khẳng định sẽ làm không kịp!

Mùa hè thì làm đồ cho mùa đông, mùa đông thì tất bật lo đồ cho mùa hè, như vậy cũng hợp lý……

Kiều Hoa chọn một tấm vải dày dặn, chắn được ánh sáng để làm rèm cho ngôi nhà.

Cũng may là Từ Sơn Tùng có tiền, chứ nếu là nam nhân khác thì không dám để cho cô lãng phí như vậy đâu. Thời buổi này, nhà ai xây nhà có rèm cửa, chắc cũng phải được lên trang nhất của tờ báo.

Bởi vì trong nhà có máy may, Kiều Hoa có thể tự mình may quần áo, nghĩ nghĩ cô quyết định mua thêm vải về làm cho ba người mấy bộ đồ mới.

Vải bông, vải ô vuông, vải lụa,.....Sau một hồi càng quét, cuối cùng cô đã mua được mấy thứ cô cần, cô quay sang nhìn thần sắc của Từ Sơn Tùng…..

Thật trùng hợp, anh cũng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt hai người đối diện nhau, sắc mặt anh thản nhiên, khẽ mỉm cười, anh có chút khó hiểu.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

Kiều Hoa ngượng ngùng cười, mới vài phút mà cô đã lấy hết một mớ tem phiếu của Từ Sơn Tùng, ngẫm lại thì có chút chột dạ?

“Không sao cả, không sao cả, tiền và tem phiếu anh mang đủ sao?” Kiều Hoa không mang theo sổ tiết kiệm, cô để sổ ở nhà, hiện tại cả nhà muốn mua gì thì dựa vào hai trăm đồng khi nãy, cô không chắc là Từ Sơn Tùng có mang theo tiền không.

“Đủ, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh.” Anh nhìn cô tràn đầy yêu thương. Tiện đà, anh xoa nhẹ trên bả vai của cô, “Mẹ con em ở nông thôn cũng không may được mấy bộ quần áo. Vừa vặn hôm nay đi mua vải, em mua thêm mấy xấp vải về may, không đủ tiền thì nói anh.”

Kiều Hoa nhấp nhấp môi, vui mừng gật đầu, “Đủ rồi đủ rồi, chúng ta chỉ có ba người, mua nhiêu đây vải là đủ rồi.”

“Được, mua thêm một ít vải để may khăn lau mặt đi, anh nghe nói da của phụ nữ cần được chăm sóc kỹ lưỡng.”

“Anh còn biết nhiều như vậy?” Kiều Hoa ngạc nhiên. Từ Sơn Tùng rũ mắt nhìn cô, cười, “Mấy ngày hôm trước anh vừa hỏi thăm vợ với người bạn, là chị ấy nói cho anh.”

Kiều Hoa cười cười, chọc chọc anh, cô cảm thấy anh là người đàn ông rất tinh tế!

Cả nhà vui vẻ ngồi lên xe, dạo thêm một vòng chợ hoa. Kiều Hoa mua thêm ba chậu cây xanh, mỗi chậu bốn hào, đặt trong nhà để có thêm chút sinh khí, bằng không, ngôi nhà sẽ bị âm u.

Mặt khác, lại mua thêm cho Kiều Minh hai chú cá vàng. Ở niên đại này, nuôi cá vàng ở trong bồn tráng men, nuôi cũng rất đơn giản, một con cá vàng tám hào, dứt khoát mua một đồng hai, hai con để chúng có bạn.

Kiều Minh vừa nghe mua cá vàng nhỏ cho cậu, cậu nhóc kích động nhảy lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Mẹ, thật sao? Cái này là mua để làm bạn với con sao?”

Cá nhỏ thật xinh đẹp! Nhóc chưa từng gặp qua con cá nào màu đỏ cả. Cá còn rất nhỏ, siêu cấp nhỏ! So với bàn tay nhóc còn nhỏ hơn, đuôi cá cũng rất đẹp, giống như lông chim, mềm mềm, đôi mắt con cá nhỏ tròn xoe, phình phình, bụng cũng phình phình. Con cá nhỏ bơi qua bơi lại, còn phun bong bóng, rất thú vị!

Cậu nhóc thật sự rất vui khi mẹ mua cá nhỏ cho mình!

Kiều Hoa xoa đầu con trai, “Đúng vậy, con có thể chăm sóc cho cá không?”

Ánh mắt cậu nhóc cực kỳ nghiêm túc, lập tức kiên định gật đầu, “ Ân! Mẹ, con sẽ chăm sóc cá nhỏ thật tốt!”

Kiều Hoa cười híp mắt, “Mẹ tin con.”

Từ Sơn Tùng cũng cười, “Ba cũng tin tưởng con.”

Kiều Minh trước nay đều là được mẹ chăm sóc, không nghĩ tới, một ngày, cậu có thể tự chăm sóc sinh mệnh nhỏ. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy mình đang mang trên vai sứ mệnh rất lớn, cậu cẩn thận ôm bồn tráng men hệt như đang ôm trái trứng dễ vỡ.

Hai vợ chồng vội vàng từ sáng đến trưa, mệt đến mức cởi luôn áo bông bên ngoài. Nhìn ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, hai người đều rất kích động, mệt mỏi lao động sáng giờ lúc này cũng tiêu tan không ít.

Kiều Hoa xắn tay áo lên chuẩn bị làm cơm trưa.

Từ Sơn Tùng liếc nhìn vào phòng bếp, đập vào mắt anh chính là cơ thể đang phập phồng quyến rũ với những đường cong hoàn hảo. Bỗng nhiên ảnh cảm thấy miệng lưỡi khô khóc, n.g.ự.c cũng nóng lên, anh nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play