Mọi người đều nói, khi sinh em bé thứ hai thì thường sẽ vô ý mà bỏ quên đứa con đầu. Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đều cố gắng cân bằng thời gian dành cho hai con, nhưng trong lúc vô ý tựa hồ vẫn làm cho Kiều Minh bị buồn.

Đó là mùa đông khi Tiếu Tiếu lên hai tuổi rưỡi, một nhà bốn người ngồi vây quanh trên giường lớn nghe nhạc nói chuyện phiếm. Tiếu Tiếu một hai đòi cưỡi ba ba, Từ Sơn Tùng không còn cách nào khác, bỏ mặt mũi xuống làm ngựa cho con gái.

Từng tiếng “giá” thanh thúy vang lên trong phòng, Kiều Minh hâm mộ nhìn em gái đang cưỡi trên lưng ba ba. Bỗng nhiên, cậu nhóc nhào vào lòng n.g.ự.c Kiều Hoa, nhỏ giọng kêu.

“Mẹ.”

“ n?” Kiều Hoa thu hồi tầm mắt nhìn con gái, rũ mắt, bàn tay không có chủ đích vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai.

“Ba ba đối với em gái thật tốt nha.” Ngữ khí này, có chút hâm mộ.

Kiều Hoa cười, hôn trán con trai, hỏi: “Ba ba không đối tốt với con sao?”

Kiều Minh nhanh chóng che miệng cô lại, điên cuồng lắc đầu như cái trống bỏi, “Không có, ba ba đối với con cũng rất tốt.”

Kiều Hoa cười, dùng trán cụng trán con trai, “Vậy sao đột nhiên con nói lời này?”

Cậu nhóc có chút ngượng ngùng xoắn xít, ngượng ngùng moi moi ngón tay, “ n, ân….Mẹ, mẹ và ba vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với con sao?”

“Đương nhiên” Kiều Hoa một khắc cũng không do dự, kiên định, ôm lấy con trai bảo bối, “Bảo bối ngốc, con vĩnh viễn là bảo bối của ba mẹ nha, mẹ mãi mãi yêu con, mãi mãi thương con.”

Nghe mẹ mình cường điệu tình yêu dành cho mình, Kiều Minh vừa mới biến thành bình giấm chua bây giờ đã an tâm hơn rất nhiều.

Bên kia Từ Sơn Tùng nghe được động tĩnh, đem Tiếu Tiếu buông ra, đi qua ôm Minh Minh vào ngực, hôn hôn cậu nhóc.

Kiều Minh năm nay cũng chỉ mới bảy tuổi, chỉ là bạn nhỏ học lớp hai, kỳ thực cũng thiếu cảm giác an toàn nha.

‘Con mãi là bảo bối của ba ba.”

Thanh âm của ba ba kiên định lại hữu lực, giàu từ tình như vậy, không thể nghi ngờ nó đã tiếp cho Kiều Minh thêm rất nhiều cảm giác an toàn. Kiều Minh ôm thật chặt cổ Từ Sơn Tùng, từ trên người anh tham lam hấp thu cảm giác an toàn.

“Vậy em gái thì sao?” Nhìn thấy Tiếu Tiếu đang chậm rì rì bò tới đây, Kiều Minh hỏi.

Kiều Hoa vội đáp, “Em gái cũng vậy nha, con là đại bảo bối, em gái là tiểu bảo bối. Hai đứa trong lòng ba ba mẹ đều như nhau, đều quan trọng nha.”

Tiếu Tiếu thấy ba người nói chuyện vui vẻ, hăng say, cô nhóc thở hổn hà hổn hển bò qua, chen vào giữa, ê ê a a cười rộ lên, “Con là tiểu bảo bối, hì hì ~ Ca ca là đại bảo bối ~”

Kiều Minh cao hứng, tâm hồn cậu nhóc tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ôm lấy em gái hung hăng hôn lên đầu dưa một cái. Lập tức, cảm giác không an toàn gì đó đều hóa thành mây bay, chỉ còn là cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn.

“Con thích em gái, con yêu em gái, em gái cũng là bảo bối của con. Ba ba và mẹ vĩnh viễn yêu em gái, vĩnh viễn yêu con!”

“Sẽ như vậy nha, sẽ vĩnh viễn yêu con, yêu em gái, hai đứa là bảo bối của ba mẹ.”

Từ ngày thổ lộ hôm đó, Kiều Minh giống như càng hoạt bát hơn trước.

Thật ra trước đó, đại khái là trước khi Tiếu Tiếu hai tuổi, Minh Minh vẫn luôn hoạt bát, nhưng khi Tiếu Tiếu từ hai tuổi đến hai tuổi rưỡi, bỗng nhiên cậu nhóc trở nên hậm hực. Ngày hôm đó hỏi ra những suy nghĩ trong lòng, hơn nữa còn được khẳng định đáp án, rốt cuộc ân cũng đã sống lại.

Kiều Hoa âm thầm ảo não, chính cô luôn bận rộn chuyện công việc lại còn phải chăm sóc Tiếu Tiếu, thế mà lại xem nhẹ cảm xúc của con trai, cũng không chú ý đến sự thay đổi của Minh Minh.

Cũng may Minh Minh kịp thời nói ra, không gây ra hậu quả gì lớn.

Về sau, cô cần phải chú ý cẩn thận đến tâm lý của hai bảo bối nhà cô a.

Nhà có hai con, đặc biệt là có đứa trẻ cảm xúc mẫn cảm như Kiều Minh, người lớn phải thật sự cẩn thận.

Khi Tiếu Tiếu lên ba tuổi rưỡi.

Tiếu Tiếu không giống Minh Minh trầm ổn thích học tập.

Cô nhóc tham ăn, mê chơi, thích bày trò. Này xem như vừa là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm. Nói theo chiều hướng tích cực thì cô bé là một đứa trẻ lanh lợi, tính cách thoải mái, không giống như anh trai mình khi còn nhỏ mẫn cảm lại nhút nhát.

Đứa nhỏ này xem chuyện gì cũng nhẹ như tơ, không bướng bỉnh, chỉ cần có đồ chơi là có thể vui vẻ cả ngày, đôi khi có thể nói là hơi vô tri.

Đối mặt với khó khăn, Tiếu Tiếu luôn linh hoạt thay đổi, nên khi bỏ gì đó cô nhóc từ bỏ rất dễ, nói dễ nghe một chút thì là “co được dãn được”, nói không nghe chính là cô nhóc này không thèm quan tâm đến chuyện gì.

Điểm này Minh Minh cần phải học tập Tiếu Tiếu nhiều, tính tình Kiều Minh quá bướng bỉnh, có đôi khi cậu nhóc cần học cách phải buông bỏ.

Minh Minh là người có tính cách thích lấy lòng người khác, Tiếu Tiếu thì không bao giờ lấy lòng ai, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Nếu người cô bé thích cô bé có thể cho họ ôm, nhưng người cô nhóc đã không thích thì đừng mơ mà đừng đụng cô bé.

Còn Minh Minh thì ngược lại hoàn toàn, cho dù cậu nhóc không thích cũng nín nhịn không nói.

Nghĩ đến tính cách của con gái, Kiều Hoa quyết định cho con gái đi học mẫu giáo, miễn cho đến lúc đi học tiểu học con nhóc nhà cô trở thành đứa ấu trĩ.

Ở trong nhà còn đỡ làm bậy còn đỡ, nếu ra ngoài đường thì không biết nên khóc hay nên cười.

Cô nhóc này cần phải được định hình tính cách, nói không chừng đi học một năm sẽ tốt hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play