Toàn bộ tháng hai, hai vợ chồng Kiều Hoa đều sống dưới hào quang nổi tiếng. Là người nổi tiếng cũng không dễ gì, sinh hoạt thường ngày cũng không được tự tại như trước đây, cho nên hai người cũng có chút mệt mỏi.

Cũng may là cho dù ở thời đại nào quần chúng rất dễ dàng quên.

Hơn nữa hiện tại cũng không phát triển như thế kỷ 21, cũng không phải là thời đại theo đuổi thần tượng, qua một hai tháng nữa sức nóng sẽ giảm nhiệt. Lúc đó, nên làm gì thì làm cái đó, cũng sẽ không bao nhiêu chú ý đến.

Ngắn ngủi một tháng, Tử Tinh Đình trở thành nhãn hiệu thời trang nổi nhất Lê An.

Nếu trước kia, người ở những chỗ hơi hẻo lánh của thành phố không biết được cửa hàng thì thông qua truyền thông, cơ hồ không ai không biết đến Tử Tinh Đình và An Tiếu.

Đặc biệt là Tử Tinh Đình, tên vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ, lưu loát dễ đọc, rất khó để người khác không chú ý.

Thời gian như thoi đưa.

Cuối tháng hai, bỗng nhiên trời chuyển lạnh, phương nam cư nhiên lại có tuyết rơi.

Mặc dù tuyết rơi rất ít nhưng qua một đêm cũng dày lên một tầng mỏng tầm ba bốn centimet. Như vậy là đủ chơi ném tuyết rồi.

Sáng sớm tinh mơ, ở dưới tiểu khu, đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của mấy đứa nhỏ, kéo màn ra nhìn thử, cư nhiên là tuyết rơi!

Trên mái hiên, nhánh cây, mặt cỏ…..đều được phủ một mảng trắng. Kiều Hoa không thể tin mà xoa xoa đôi mắt mình, cô cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, nhanh chóng chạy ra mở cửa sổ để nhìn kỹ.

Cơn gió mạnh từ khe cửa sổ chui vào cuống đi chút ấm áp.

Từ Sơn Tùng bị lạnh làm tỉnh giấc, trong phút chốc liền thanh tỉnh.

Xoa xoa đôi mắt, phát hiện cửa sổ có thân ảnh quen thuộc, xốc chăn lên định đi tới, nhưng phát hiện ra trên người mình không có một mảnh vải.

Ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng tìm quần áo.

Kết quả là không thấy có cái quần hay cái áo nào ở trên giường, thoáng nhìn xuống sàn nhà. Thì ra là tối qua chiến đấu hăng quá, quần áo bị anh ném lung tung, lúc này chúng nó hết sức đáng thương nằm trên sàn chỗ góc tường, như đang lên án sự vô tình của chủ nhân!

Bất đắc dĩ đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo lên người cho đỡ lạnh. Vừa đi vừa bận áo, thuần thục đi tới ôm eo Kiều Hoa, đem cằm đặt trên bả vai cô.

Hô hấp nóng rực phả lên sườn mặt Kiều Hoa: “Nhìn cái gì vậy? Tuyết rơi?”

Kiều Hoa quay đầu nhìn anh, nhéo nhéo bàn tay anh, thanh âm lộ ra chút hưng phấn nhỏ: “ Ân, tuyết rơi. Bây giờ là tháng ba, sao lại có tuyết rơi nhỉ, đúng là không thể tưởng tượng được.”

Cô chỉ vào mấy đứa nhỏ đang ném tuyết dưới lầu, hệt như đứa con nít, tò mò nhìn xung quanh.

“ Ân, đúng là không ngờ thật. Quả nhiên trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Từ Sơn Tùng nói, giọng nói mang theo chút khàn khàn, trầm ấm mà gợi cảm.

Lỗ tai Kiều Hoa có chút ngứa, vừa định dùng khuỷu tay đẩy anh ra, nhưng nam nhân nào đó đã cắn nhẹ vành tai cô, còn vân vê. “Ai nha, anh làm gì nha, nhột em….” Tay chống lên lòng n.g.ự.c rộng của Từ Sơn Tùng định đẩy ra, kết quả là phản kháng vô hiệu, ngược lại còn bị ôm chặt vào ngực, hôn sau.

“Ngô ~”

“Còn chưa đánh răng đâu a ~ Hỗn đãn ~”

“Không có sao đâu, anh không chê em.” Từ Sơn Tùng thấp giọng cười, tiếp tục cắn môi cô, vui vẻ vô cùng.

“Nhưng em ghét bỏ anh a!” Kiều Hoa bị tức đến bật cười, “Hơn nữa màn còn chưa kéo lại đâu a! Bên dưới toàn là người!”

Dứt lời, Từ Sơn Tùng ôm lấy vợ mình hướng vào trong. Như vậy thì không ai thấy nữa đi?

Vừa đi vừa ôm, trong lúc vô ý, Kiều Hoa đá chân vào giường em bé, làm cho Tiếu Tiếu từ trong mộng bừng tỉnh giấc.

Nhắm mắt ngáp một cái, bàn tay bụ bẫm xoa xoa, phun mấy cái bong bóng, từ từ tỉnh dậy.

“Ma ma ~” mở miệng chính là gọi mẹ, không biết là do đói bụng hay nhớ mẹ nữa.

“Từ Sơn Tùng, anh tránh ra….Tiếu Tiếu tỉnh….”

Nếu không phải vì con gái đã tỉnh, Kiều Hoa không chút nghi ngờ mình sẽ được bài tập thể dục buổi sáng ngay lúc này!

Nghe thấy tiếng con gái, lực tay giam Kiều Hoa dần dần thả lòng, thẳng cho đến khi cô tránh khỏi cái ôm của anh, đi tới giường em bé, đem con gái ôm lên, hôn hai ngụm vào cái má phúng phính của con gái.

“Tiếu Tiếu, cục cưng nhỏ, mau đến xem tuyết này.”

Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ Tiếu Tiếu nhìn thấy tuyết. Mảng trắng xóa ở trước mặt rất khác với ngày hôm qua rất nhiều a!

Quá ư là thần kỳ, cô nhóc hưng phấn đá loạn chân tay, cao hứng vỗ tay: “Ma ma! Ba ba! Ma ma ~”

“Cái này gọi là tuyết, bông tuyết, tuyết….”

“Ma ma ~”

“Nói theo mẹ này, tuyết…”

“Mẹ?” Cô nhóc không hiểu ý của cô.

“Tuyết, cục cưng nói tuyết đi nào.” Chỉ vào cảnh sắc ngoài cửa sổ nói với con gái.

Lập đi lập lại tầm bảy, tám lần, rốt cuộc bạn nhỏ Tiếu Tiếu cũng học được thêm một chữ mới là chữ “tuyết”.

Không tồi, coi như là không uổng công sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play