Ban đầu, Kiều Hoa định để Tử Tinh Đình cứ bán một mấy cái áo khoác da, qua thời gian này thì không bán nữa.

Nhưng khi Kiều Hoa hỏi một người trẻ tuổi vì sao lại thích mua áo khoác da, nhà trai tỏ vẻ, “Gần đây có một bộ phim, nam chính bận áo khoác da nhìn soái c.h.ế.t đi được, mấy nữ sinh đều thích giống vậy, cho nên tôi phải đuổi kịp trào lưu a.”

Thì ra là vì muốn tán gái nên mới mới bỏ ra một khoản.

Ở thời buổi này, một cái áo khoác da thêm một cái nhẫn bạc là tượng trưng cho thân phận giàu có, cũng là công cụ để tán gái tốt nhất.

Được rồi, rốt cuộc Kiều Hoa cũng đã hiểu, thì ra là người dân đã bắt đầu biết về khái niệm hàng xa xỉ. Sau này có lẽ còn xuất hiện nhiều mặt hàng xa xỉ hơn, bây giờ bắt kịp được xu hướng thì giống như ngồi lên hỏa tiễn, một bước lên trời.

Ngày mùng bốn, Kiều Hoa chợt lóe lên một ý tưởng, cô nhanh chóng chạy đến xưởng, phân phó công nhân tạm dừng sản xuất hàng trong tay lại, tăng ca để làm lô hàng áo khoác da cho nữ!

Thiết kế cô đã vẽ tốt, mẫu này chỉ cần cải tiến một chút so với mẫu áo dành cho nam, may uyển chuyển một chút, màu sắc cũng thay đổi cho tươi hơn liền ra được mẫu áo da dành cho nữ.

Ai nói chỉ có nam nhân mới bận được áo khoác da?

Bây giờ mới cuối thập niên 80, cho nên mọi người khó có thể tưởng thượng đến thế kỷ XXI thời trang của nữ phát triển như thế nào, vừa trào lưu vừa thời thượng lại còn phóng khoáng.

Nói là làm, cả xưởng tập trung làm áo khoác da cho nữ, nếu có nhà xưởng khác làm ra trước thì Tử Tinh Đình chỉ có thể húp chút cháo.

Nếu bọn họ là người dẫn đầu thì giúp tuyên truyền rất nhiều cho xưởng và cửa hàng.

Ngày mùng sáu, ngày nghỉ tết cuối cùng, đường phố lại bày bán nhộn nhịp như cũ, ngay cả phóng viên cũng xuất động để chuẩn bị cho kỳ báo viết về tết đăng trên tờ báo Lê An.

Báo kỳ này chủ yếu nói về tình hình ăn tết của người dân, không khí tết, giới thiệu sự nhộn nhịp của Lê An, thể hiện sự tán dương đối với cải cách mở cửa.

Tóm lại chính là kỳ báo khen nhân dân, khen đản, khen nhà nước.

Đi vào khu phố buôn bán để tiến hành phỏng vấn, đi đến trước bách hóa rất dễ tìm được người dân làm phỏng vấn. Đi thêm một vòng quanh con phố, từ đầu đường đến cuối phố, cuối cùng chú ý tới căn nhà lấp lánh cách bách hóa không xa.

Chỗ kia đúng là quá hấp dẫn người!

Hai vị phóng viên tò mò đến xem thử, thấy bên trong trang hoàng rất đẹp lại đi vào hỏi mới biết thì ra đây là không phải là cửa hàng mở bình thường mà là cửa hàng mở nhờ đợt cải cách mở cửa. Như vậy không phải là rất phù hợp với đề tài báo kỳ này sao? Phỏng vấn! Hiện tại liền vào phỏng vấn! Hơn nữa còn phải chụp hình đăng lên báo, ca ngợi phúc lợi của nhà nước nhiệt tình vào!

Thời điểm Kiều Hoa nhận được lời mời phỏng vấn của hai vị phóng viên thì tỏ vẻ mình đang mơ. Cô rất nhanh phản ứng lại, sau đó nhiệt tình mời hai người vào tiệm ngồi.

Thời buổi này vẫn có những giả dạng làm phóng viên, nhưng không nhiều lắm, huống chi người ta còn mang theo thẻ công tác để chứng minh.

Mời hai người phóng viên vào khu vực nghỉ chân của khác, vỗ vỗ giường em bé của Tiếu Tiếu, nói với Kiều Minh: “Minh Minh, con bế em qua bên kia chơi nha, mẹ phải nói chuyện với cô chú phóng viên một chút.”

Kiều Hoa đem Tiếu Tiếu đặt lên xe nôi, Kiều Minh đã chờ sẵn chuẩn bị đẩy xe đi, trước khi đi còn hỏi: “Mẹ ơi, phóng viên là gì ạ?”

“Chú phóng viên làm ở tòa soạn, sẽ viết báo cho chúng ta đọc đó. Mau đi đi, có gì thì gọi chị Doanh Doanh nha.”

“Dạ được.”

Đẩy xe nổi chậm rì rì đi qua bên kia, bộ dạng rất giống như lãnh đạo. Tiếu Tiếu ngồi trong xe còn quay đầu vẫy vẫy tay với mẹ, nhưng bởi vì cổ ngắn mà không thể thấy được cô. Kiều Hoa thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

“Hai đứa bé là con cô?” Hai người phóng viên tỏ vẻ không thể tin được.

“Đúng vậy.” Kiều Hoa hơi hơi mỉm cười.

Sau đó, nhận được ánh mắt đánh giá của hai người phóng viên: Nhìn không ra, nữ đồng chí này thoạt nhìn tầm đầu hai mà đã làm mẹ của hai đứa nhỏ!

“Hai đứa trẻ rất đẹp, cô thật có phúc khí a.” Phóng viên nam mở lời trước, sau đó ra hiệu cho người phóng viên nữ bắt đầu quay chụp cửa hàng. Nơi này trang hoàng rất đẹp, nhất định phải đẩy lên trang đầu của tờ báo!

Kiều Hoa cười nhẹ, vén tóc bên mai, “Hai vị muốn phỏng vấn thế nào?”

Nam phóng viên lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị giấy bút, “Xin hỏi đầu chí, cô nói cô mới khai trương cửa hàng này, đó là thật sao? Vì sao cô lại mở cửa hàng vậy? Trong quá trình chuẩn bị cho việc mở cửa hàng, cô có gặp khó khăn gì không? Cô giải quyết khó khăn đó như thế nào?”

“Tốt.” Kể chuyện xưa sao, Kiều Hoa thường xuyên làm việc này, cho nên lần phỏng vấn này không làm khó được cô.

Bởi vì suy nghĩ cho tốc độ viết của nam phóng viên, cho nên Kiều Hoa thả chậm tốc độ nói, cô thường thường tạm dừng một chút để người phóng viên viết kịp rồi mới nói tiếp. Buổi phỏng vấn cư nhiên tốn một tiếng rưỡi!

Cũng may lúc này trong tiệm không bận, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play