Tử Tinh Đình mở cửa từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, giữa trưa có bao cơm cho nhân viên. Cơm được đặt ở tiệm cơm nhỏ cách vách, đặt theo tháng và nhờ người mang lại đây. Tuy rằng so với mình tự nấu thì mắc hơn một ít nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Nhân viên của cửa hàng, dưới sự phân phó của Kiều Hoa bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, quét rác, lau cửa hàng, sửa sang lại kệ hàng…..Đâu vào đấy mà tiến hành.

Có thể là bởi vì hoàn cảnh quá mức xa hoa, bách hoa lâu lâu đi vẫn có thể gặp rác còn cửa hàng Tử Tinh Đình thì không có chút rác nào, chỉ là dấu chân nhiều hơn một chút. May mắn hôm nay không phải là ngày mưa, bằng không nền gạch men trắng sẽ thảm không nỡ nhìn.

“Một trăm, ba trăm…bốn trăm, sáu trăm, một ngàn, một ngàn sáu….Hai ngàn sáu……Ba ngàn…..” Kiều Hoa không dùng tới bàn tính, chỉ cần một tờ giấy thêm cây bút, hai mươi phút sau đã tính xong.

Tính xong, cô cảm thấy hình như mình tính sai rồi, tính lại một lần nữa. Lần này vẫn cho ra con số mà cô không thể tưởng tượng được. Cô đưa sổ qua cho Từ Sơn Tùng tính thử.

Cuối cùng, đáp án hoàn toàn chính xác, không sai chút nào. Chính là bốn mươi mốt ngàn một trăm đồng!

Trừ đi tiền vốn ban đầu, tiền lương nhân viên, tiền phần thưởng, lời ít nhất cũng hai ngàn ba!

Kiếm được số lớn rồi!

Nói đúng hơn là chỗ trung tâm tấc đất tất vàng này, đâu cũng là tiền lời, phố Bạch Vân không thể nào so sánh được.

Phố Bạch Vân cho dù kiếm lời được nhiều nhất cũng không vượt qua một ngàn năm nha!

Vui vui vẻ vẻ đếm tiền tiếp, chốt sổ, cất vào túi xách, nhanh chóng chạy đi đến chỗ ngân hàng.

‘Quét dọn vệ sinh xong thì về nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi, cuối tháng sẽ thưởng mỗi người thêm hai mươi đồng.”

“Cảm ơn bà chủ ~”

Một câu nói làm nhóm công nhân nhiệt tình mười phần, cho dù bọn họ có đứng cả ngày mệt mỏi thì chỉ cần nghĩ đến hai mươi đồng tiền thưởng, liền có năng lượng làm hai ngày hai đêm cũng không mệt!

“Chị Kiều Hoa, em đi trước.”

“Chị Kiều Hoa, em tan làm đây.”

“Chào mọi người, hôm nay mọi người vất vả rồi, mọi người đi về cẩn thận.”

“Không vất vả ~”

Người đi rồi, Kiều Hoa nhìn thời gian, thấy đã sáu giờ rưỡi, đến lúc về rồi, Tiếu Tiếu còn ở nhà Kiều Yên, chắc giờ này Minh Minh đã tan học lâu rồi. “Không phải nói muốn mua xe sao? Hôm nay buôn bán tốt như vậy, cho dù ngày mai có ít hơn thì cũng có thể kiếm tám, chín ngàn hoặc là mười ngàn cũng không phải là vấn đề. Xưởng của chúng ta hiện tại đã kiếm được ba vạn rồi đi? Em nghĩ qua mấy tháng nữa, nhà mình ô tô cũng không phải là vấn đề lớn a…”

Ở thập niên 80, có ô tô riêng là cực kỳ giàu, ô tô nhập khẩu thì càng khỏi phải nói rồi.

Xe ô tô trong nước hiện tại có rất ít thương hiệu lại còn mắc, xe Giải Phóng là 6 vạn, xe Jeep Bắc Kinh thì 5 vạn hơn, xe hơi Thượng Hải đến tận 8 vạn!

Thời buổi này tiền quá đáng giá, bỏ sáu bảy vạn đi mua ô tô, tổng thể thì cảm thấy không nỡ a.

Nghĩ mà xem, ô tô ở thập niên 80, không có xe nào là xe số tự động, ngồi lên thì có cảm giác gì chứ? Có thể thoải mái như xe số tự động sao? Có thể ngồi sướng như những xe hơi đời sau sao?

Xe ô tô thì không quá hai năm đã bị đào thải, như vậy còn không bằng để tiền đó đi mua nhà, ngồi một chút giá cũng tăng lên. Mua một căn nhà, trang trí sơ bán lại cũng kiếm được một, hai vạn…..

Đúng, vẫn là nên mua nhà, mua nhà lời hơn!

Tuy là nói như thế, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc Kiều Hoa bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau khi mua xe.

“Ô tô? Nếu cần dùng gấp bây giờ mua vẫn được, nhưng mà cảm giác lại không có lời. Anh hỏi qua rồi, một tháng phải tốn đến hai mươi, ba mươi đồng.” Thập niên 70, nhà nước vẫn còn quản lý xăng dầu, 1 đồng mua được 1 lít xăng nhưng cũng cần thêm phiếu nữa, vừa mắc lại vừa phiền.

Đây là lí do mà hiện tại vẫn chưa có nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra mua ô tô.

“Không không không, em chỉ bỗng nhiên cảm thán vậy thôi. Em cảm thấy là nên tích cóp tiền đi mua nhà đi, mua xe sau này mua vẫn được.”

“Được, nhà so với xe rẻ hơn, anh mua nhà, cho Minh Minh và Tiếu Tiếu mỗi đứa một căn.” Ông bà già là Từ Sơn Tùng thập phần kiêu ngạo nói.

Phụt ~

Kiều Hoa không cầu hai đứa nhỏ có tiền đồ vô lượng, cô chỉ mong bọn trẻ bình bình Minh Minh mà lớn lên, làm điều mình thích là được rồi.

Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Hai đứa nhỏ mới có bao lớn nha, anh đã nghĩ đến chuyện mua nhà cho bọn chúng? Thật đúng là….”

Từ Sơn Tùng đạp xe, trong đầu đã vẽ lên bao nhiêu viễn cảnh tốt đẹp, “Có tiền thì mua hai căn cũng được, một căn nhà ở thành nam, một căn nhà ở thành bắc, bọn nhỏ thích ở đâu thì ở.”

Thành nam có trường hai trường cấp một, thành bắc có một trường, đều khá tốt.

“Được rồi, đừng nói nữa, nỗ lực kiếm tiền đi. Đúng rồi, ngày mai, đừng quên nói tài xế chở hàng tới cửa hàng mới nha!”

“Tuân mệnh! Bà chủ Kiều!”

Kiều Hoa cười ha ha, đánh anh, “Anh đừng có chọc em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play