Sau khi tuyển xong công nhân, và đào tạo mấy ngày nhưng việc cần chú ý, cuối tháng mười một, xưởng An Tiếu chính thức khai trương!

Ngày đầu tiên, không có đơn đặt hàng, chính vì thế mà đem đồ của hai cửa hàng của Tử Tinh Đình ra là trước. Do trong xưởng có nhiều người cho nên hai ngày đã làm xong.

Hoàn thành rồi thì nên làm cái gì? Nhiều nhân công như vậy, cũng không thể để bọn họ ngồi chơi xơi nước.

Việc này làm cho Từ Sơn Tùng nhức cả cái đầu.

Hiện tại, vấn đề cấp bách nhất chính là đơn đặt hàng!

“Sơn Tùng hiện tại anh chỉ cần lo chuyện của xưởng, còn mấy cửa hàng để Lý Hồng Quân tự xử lý cũng được. Anh đừng có phân thân rồi lúc có chuyện gấp lại không biết tìm anh ở đâu.”

Từ Sơn Tùng: “Một mình Lý Hồng Quân thì làm sao xoay nổi hai cửa hàng.”

“Một cửa hàng em trông là được rồi.” Kiều Hoa nói.

“Một mình em, có được không?” Từ Sơn Tùng chần chờ mà nhìn cô vợ nhỏ.

“Hiện tại không phải đã có nhân viên rồi sao, có phải một mình em làm đâu? Mấy chuyện xếp đồ em để cho nhân viên làm, em chỉ ngồi quản lý thôi. Ngồi nhìn thì có gì đâu mà mệt a?” Kiều Hoa hài hước nhìn anh, khuỷu tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh trêu đùa.

Từ Sơn Tùng lắc đầu, đem người ôm chặt vào lòng.

Bây giờ là tháng mười, nhiệt độ ban đêm rất thấp.

Từ sau khi Kiều Hoa sinh Tiếu Tiếu, thân thể cô không còn khỏe như trước nữa, rất dễ bị cảm lạnh, buổi tối nếu không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh. Cho dù ban đêm có lò lửa là Từ Sơn Tùng ôm lấy thì cũng phải đắp thêm cái chăn mỏng.

Nhưng như thế thì người chịu khổ liền là Từ Sơn Tùng, hai chân anh nhất định phải thò ra ngoài chăn, bằng không sẽ nóng mà không ngủ được. Không dấu vết lặng lẽ kéo chăn xuống, Kiều Hoa nằm trong n.g.ự.c anh, câu được câu không trò chuyện.

“Tiếu Tiếu nhỏ như vậy, anh sợ em không ứng phó nổi.” Kỳ thật gần đây rất bận rộn, Từ Sơn Tùng có nghĩ tới chuyện tìm bảo mẫu cho con gái. Nhưng có lẽ do tâm lý cho nên trừ bỏ hai vợ chồng tự chăm con gái cưng thì đưa cho người nào anh cũng không tin tưởng.

Con gái cưng của anh, giao cho ai anh cũng không yên tâm.

Nhưng con gái vừa mới đầy tháng, cũng không thể để cô nhóc cả ngày chạy đôn chạy đáo với vợ chồng hai người được. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp nào tốt cả.

“Không sao mà trong lòng em có tính toán.” Kiều Hoa còn chưa ý thức được chồng mình đang nghĩ đến chuyện giao con gái cho ai chăm, cô không chút để ý mân mê ngón tay của Từ Sơn Tùng.

“Đến lúc đó em lại bồi dưỡng mấy người lanh lẹ một chút làm cửa hàng trưởng. Đi một bước thì tình một bước thôi, bây giờ chúng ta lo ứng phó tạm trong giai đoạn này đã. Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Hai người chỉ mới ở hàng hai, có một bó thời gian để thử.

“Còn nói nữa không? Không thì tắt đèn đi ngủ.” Ngáp một cái, Kiều Hoa đem chăn kéo lên.

Từ Sơn Tùng nắm bàn tay trắng mịn như ngọc của cô, nhét vào trong ngực, “Nếu không em hỏi chị hai một chút đi, có thể để cho mẹ chồng chị ấy giúp chăm Tiếu Tiếu một chút được không? Chúng ta có thể đưa tiền qua. Dù sao mẹ chồng chị hai cũng phải chăm Chí Vĩ, mang nhiều thêm một đứa cũng không tính là nhiều. Hơn nữa, đều là họ hàng thân thích….”

Hai vợ chồng Kiều Yên đều bận công việc, trừ khi Kiều Yên từ chức, bằng không thì không có ai chăm con trai của hai người. Cho nên, việc chăm Chí Vĩ liền giao cho mẹ chồng của Kiều Yên.

Tính cách mẹ chồng của Kiều Yên rất tốt, thời trẻ bà ấy cũng là tiểu thư khuê các, sau này về già tính tình cũng ôn hòa. Mỗi dịp tết, Kiều Hoa tới chút tết, bà ấy luôn lấy đồ ngon và thịt ra, nhiệt tình chiêu đãi vợ chồng cô.

Nếu nhờ mẹ chồng Kiều Yên chăm Tiếu Tiếu rồi đưa tiền công thì thế nào bà ấy cũng nói không cần. Chắc tặng quà thì cũng không đến nỗi từ chối.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Hoa cảm thấy biện pháp của Từ Sơn Tùng đáng tin cậy, “Được a, để ngày mai em đi hỏi một chút, cũng không thể mỗi ngày đều phiền người ta được. Chỉ khi nào nhiều việc quá thì mới đem Tiếu Tiếu qua đó gửi.”

Cục cưng Tiếu Tiếu nhà bọn họ từ khi sinh ra đã không sợ người lạ, ai ôm cũng được, cho nên đi gửi con, hai vợ chồng cũng không lo cô nhóc khóc quấy nhiều lắm. .

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

Không giống như Kiều Minh, lúc còn nhỏ, cậu nhóc trừ bỏ Kiều Hoa ra thì chỉ có mình Kiều Yên mới được ẵm cậu nhóc. Cho dù là Lữ Tú Hoa ẵm thì cậu nhóc cũng sẽ khóc đến lạc cả giọng, đến khi nào Kiều Hoa về mới chịu dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play