Đặc biệt là những góc tường, rều đã mọc đầy, rác chất đầy thành đóng tạo thành những vết đen bẩn…..
Đội dọn rác toàn chọn những người trẻ tuổi lực lưỡng, mỗi người cầm một đồng rưỡi một ngày, cho nên rất hăng hái dọn dẹp.
Bởi vì dọn vệ sinh có trả tiền, cho nên không phụ sự mong đợi của mọi người, mọi ngóc ngách trong xưởng đều cực kỳ sạch sẽ, không còn một chút vết bẩn nào.
Cuối cùng, còn lại tám đồng chí, một ngày hai đồng lương, đem tường trong xưởng sơn thành màu trắng. Cuối cùng, cũng coi như là đã hoàn thành việc tổng vệ sinh…..
Dọn vệ sinh toàn bộ xưởng tổng cộng mất sáu ngày.
Hoạt động quét tước này của Từ Sơn Tùng mọi người đều nghĩ đó là hoạt động từ thiện!
Không, Từ Sơn Tùng là thương nhân, anh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Trừ bỏ Kiều Hoa, rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu với hành động này của anh, thẳng cho đến khi hoạt động quét dọn kết thúc, mọi người ở Lê An không ai không biết đến xưởng may An Tiếu. Lúc này, mới có vài người hiểu được “dụng tâm” của Từ Sơn Tùng.
Diệu a cực diệu, này còn không phải là đầu óc của thương nhân sao!
Xưởng quần áo An Tiếu được ca ngợi khắp nơi, thanh danh rất mau đã được truyền xa. Trong phạm vi toàn phía Nam của Lê An, không ai không biết xưởng Hồng Tinh đã đóng cửa, hiện tại là xưởng An Tiếu đã thay vị trí của xưởng Hồng Tinh.
Xưởng trưởng mới là người phúc hậu, quan trọng hơn nữa là, xưởng trưởng của xưởng An Tiếu cũng là ông chủ của Tử Tinh Đình!
Đúng là nhiệt huyết tuổi trẻ có thể làm được tất cả mọi thứ, không nghĩ tới, đã tự thành lập mới Tử Tinh Đình còn mở thêm một xưởng An Tiếu! Này nhất định là không lỗ!
Mấy người trẻ có trước ba mẹ trước đây làm ở xưởng Hồng Tinh, Từ Sơn Tùng lại cho ba mẹ bọn họ thêm một cơ hội việc làm, thật sự là quá tốt! Bọn họ trực tiếp coi Tử Tinh Đình là chân ái, về sau nhất định chỉ mua đồ ở đây!
Hơn nữa hiện tại, Tử Tinh Đình đã tự sản xuất, chất lượng vẫn đảm bảo như trước đây, cũng bởi vì mở nhà máy cho nên sẽ không có chuyện bị hết hàng như trước!
Nhà xưởng bên này còn chưa bắt đầu đi vào hoạt động, không nghĩ tới lần này đã tạo nên một cú hít, đơn hàng của Tử Tinh Đình bên kia trực tiếp tăng gấp ba lần bình thường!
Hai vợ chồng Từ Sơn Tùng nhạy bén ngửi được mùi thương cơ, vì để cảm ơn mọi người cũng là vì để kích thích mua sắm, hai vợ chồng chạy một đợt marketing, doanh thu trực tiếp tăng bốn!
“Ha ha ha ha ~ Vui c.h.ế.t tôi rồi! Sơn Tùng a, em dâu a, anh cảm thấy năm này anh đã góp đủ tiền để trang trí nhà cửa rồi a. Ha ha ha ha ~”
Phốc ~ Đáng thương cho Lý Hồng Quân, nhà đã mua được một năm rồi những vẫn chưa trang hoàn, cũng không biết a…..Không biết năm nay Lý Hồng Quân có được như nguyện ý hay không?
===============
Sau khi tuyển dụng xong, là đến vấn đề máy móc, thiết bị.
Trước đó, công nhân trong xưởng lấy máy móc cấn nợ, hiện tại Từ Sơn Tùng lấy giá thu mua đồ cũ để mua trở về, với điều kiện là máy còn mới hơn một nữa, máy cũ không cần, nếu mua máy cũ còn không bằng bỏ tiền ra máy mới.
Người nào có nhu cầu có thể tới đổi tiền, cảm thấy không cần thì để lại trong nhà tự mình dùng.
Trừ bỏ máy may, những máy mà công nhân lấy về nhà kỳ thật cũng không có tác dụng gì, nhưng đem đi bán sắt vụn thì thấy tiếc.
Cuối cùng, có hai phần ba nhân viên lựa chọn đem máy tới xưởng để lấy tiền về.
Lại vất vả thêm một ngày, buổi chiều về tới nhà, Kiều Hoa mệt đến mức không muốn động chân tay.
Rõ ràng là không làm việc năng, chỉ dùng não thôi thì thể lực cũng sẽ giảm xuống sao?
Cục cưng Tiếu Tiếu mới vừa đầy tháng đã phải theo ba mẹ ra cửa rất nhiều lần. Bình thường cô nhóc ở nhà rất tùy hứng, nói khóc là không, không cho ai chút mặt mũi nào. Nhưng ở bên ngoài, cô nhóc là tiểu thiên sứ hiểu chuyện, không khóc không nháo, đói bụng thì há miệng to nút nút tay nhỏ. Mệt thì ngáp một cái rồi ngủ, cũng không cần phải dỗ.
Đêm này, trên đường đi về nhà, cô nhóc đã ngủ trong lòng Kiều Hoa. Khi tới cửa, mở đèn lên, không biết có phải vì ngửi được mùi hương quen thuộc hay không, mà cái mũi nhỏ hít hít một chú, chỉ sau chốc lát, mặt to chậm rì rì mở ra.
Mở mắt ra, đầu tiên là thấy mẹ, cô nhóc ngáp một cái, giơ tay nhỏ lên, muốn mẹ ôm ~
Kiều Hoa cười khẽ, chờ Từ Sơn Tùng đổi giày xong đem con gái đưa cho anh, rồi cô lại thay giày tiếp.
Chờ thay xong, nhận lấy con gái, hôn hôn lên má phấn nộn của cô nhóc.
“Cục cưng ngoan của mẹ, có phải đói bụng rồi không, con muốn uống sữa chưa?”
Bạn nhỏ Tiếu Tiếu lúc đói bụng sẽ không nói, chỉ nhìn cô cười cười.
“Mẹ ơi! Ba ba! Em gái đâu, cho con nhìn em gái với ạ!” Kiều Minh cả ngày nay không gặp người, lúc này đã về, tiếng la còn to hơn gấp đôi so với mọi ngày.
Từ trong phòng chạy chậm ra, bắt được em gái liền hôn, hai anh em ôm hôn thành một đoàn. Cục cưng Tiếu Tiếu thấy anh trai thì phun bong bóng, tay nhỏ cục cựa, cực kỳ ngoan ngoãn.
“Đừng vội, để mẹ thả em xuống cho con hôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT