Qua hai giờ, trời đã nhá nhem tối, Tiếu Tiếu đã sớm uống xong sữa buổi tối, rốt cuộc Từ Sơn Tùng cũng đã trở lại.
Không biết anh mượn xe đạp ở đâu, thắng lợi trở về.
Bán quần áo được ba năm, anh đã sớm biết loại vải nào nên mua loại vải nào không, cái nào dùng tốt cái nào dùng tệ. Kiều Hoa kiểm tra lại lần nữa, cô cực kỳ vừa lòng, thiếu chút nữa đã hôn anh nơi thanh thiên bạch nhật.
“Tốn nhiều không anh?” Mỹ mãn hỏi.
“Trăm đồng.” Nhận lấy con gái, hôn hôn cô nhóc, cười nói.
Mua nhiều cũng được, đỡ phải đến lúc cần phải chạy đôn chạy đáo đi kiếm.
“Oa ~ thật nhiều nha, một trăm đồng mà có thể mua được cả một chiếc xe thế này, cũng không uổng.”
Nhưng có một điều Kiều Hoa vẫn nghĩ mãi không ra.
“Chị Lưu, chị nhớ có lầm không, xưởng Hồng Tinh là xưởng quốc doanh, sao lại phá sản được?” Cô nhỡ rõ đến thập niên 90, mấy xưởng quốc doanh mới tới thời kỳ xuống dốc.
Lúc này mới năm 85, không thể như thế a.
“Không làm nổi nữa thì phá sản. Em không biết rồi, hiện tại có rất nhiều xưởng tư nhân mọc lên! Tuy quy mô không lớn nhưng vẫn có thể cạnh tranh được, xưởng quốc doanh nào không cạnh tranh lại thì đều bị đào thải.”
“Có câu gì ấy nhỉ, cái gì mà nước chảy đá mòn….Cũng không biết có đúng không, dù sao ý của nó là, tiểu tư nhân tích tiểu thành đại, em hiểu ý chị chứ?”
“ n, có thể.” lời nói không rõ ràng, Kiều Hoa cẩn thận tự ngẫm, cô phát hiện có lẽ sự thật không đơn giản như vậy.
Nhìn trang phục của Lưu Hiểu Hồng mua, đều là kiểu dáng đã lạc hậu. Kiểu dáng cũ không nói, màu sắc hoa văn cũng là của người già, cứ như vậy, sao có thể bán được.
Cho nên mới nói, bên ngoài không ngừng cạnh tranh không đáng sợ, đáng sợ nhất là không chịu thay đổi, lạc hậu so với thị trường!
“Em trai tôi ở xưởng đó làm, vừa làm vừa học nghề, xong năm nay đi ra xưởng tư nhân làm, thử việc hai tháng liền được làm chính thức, lương đến 40 đồng! So với lúc bên xưởng kia còn nhiều hơn 20 đồng!”
“Còn có chuyện này nữa sao? Tôi cũng phải qua đó xin thử!”
“Ai nha, chẳng lẽ xưởng Hồng Tinh vì không có công nhân nên mới phá sản?”
“Không rõ, nhưng nghe cũng hợp lý.”
“...............”
Thế giới ngày càng phát triển, Kiều Hoa nhớ rõ thật lâu trước đây cô có xem một truyện cười trên mạng, nói là người nọ ở thập niên 90 đi học đại học mua được một cái máy nhắn tin, anh ta còn chưa tốt nghiệp, máy nhắn tin đã tốt nghiệp! Không còn dùng nữa! Toàn thế giới chuyển sang dùng di động!
Tốt nghiệp tức là thất nghiệp, hết lớp này đến lớp khác thay nhau ra tường!
=================== Thứ bảy, đêm trước tiệc đầy tháng, hai vợ chồng Kiều Hoa lấy báo ra nghiên cứu, hai vợ chồng tìm ra không ít tin tức hữu dụng..
“Ai nhan, mau xem, trên báo Lê An, có nói, nếu là tư nhân mở xí nghiệp nhà nước miễn thuế ba năm đầu.”
“Ai, còn cái này nữa, từ năm 80 đến năm 84, quốc gia bao thầu công thức, tức là không đổi quyền sở hữu,...Từ năm 1985, tức là năm nay, ở địa phương có thể tự nhận thầu, phương thức không cố định.”
“Nha, cái này! Nó nói, xí nghiệp nhà nước có mở cho tư nhân góp vốn đầu tư!”
Xem xong báo, Kiều Hoa cảm thấy phảng phất như cô tìm ra hướng mới.
“Sơn Tùng, chúng ta mau mua cái xưởng Hồng Tinh mới đóng cửa kia đi!”
Muốn kiếm tiền nhanh, thì chỉ kiếm tiền trên người tiêu thụ sao? Buôn bán sao?
Này không tính nhanh.
Cách nhanh nhất là bán cho “người muốn kiếm tiền”.
Nói cách khác, qua hai ba chục năm nữa, số giáo viên trên cả nước ngày càng đông, từ mười mấy hai mươi vạn đến năm 2022 tăng tới mười ngàn vạn người!
Tạm thời không nói tới nhân sự ngành giáo dục nhiều như vậy thị trường việc làm có bị bão hòa hay không? Nhưng người làm ăn đã sớm có tính toán, tìm ra cách kiếm tiền khác!
Làn sóng này chính là đánh vào những người muốn kiếm tiền ~ Bán tài liệu, bán khóa học, bán sách online,.....
Một ngàn vạn học sinh! Một người mua một bộ sách, một bộ thấp nhất là 50 đồng, tính tính, có thể kiếm được cả trăm triệu?
Cho dù không bán sách, cũng có thể bán khóa học, một khóa học không hề rẻ, bán một đợt cũng lời được mấy trăm vạn là chuyện thường tình.
Hơn nữa, thời đại kỹ thuật số, mọi người đều mua hàng trên mạng, bán hàng kỳ thật có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Không lo không có người mua, chỉ sợ không có hàng để bán ~ Nhà máy có thể bán giá sỉ, đây mới là giàu to.
Cho nên mới nói, cái gì dễ kiếm tiền nhất?
Chính là kiếm tiền trên người muốn kiếm tiền!
Theo sau cải cách mở cửa, tương lại tiểu thương nhân bắt đầu phát triển, nhím tiểu thương này liền càng quét thị trường một trận, sản xuất không biết bao nhiêu hàng hóa.
Lúc này thị trường còn chưa tiến vào giai đoạn đó, còn không mau nhảy vào chiếm chỗ trước sao?
Mặc dù bây giờ mở xưởng dễ lỗ vốn, nhưng còn hơn là tình hình dịch bệnh ở tương lai sau này. Hiện tại là thời điểm hoàn kim của thập niên 80, tuyệt đối là thời điểm vài để gây dựng sự nghiệp!
Cho dù có lỗ, ngẫm lại, Từ Sơn Tùng cũng chỉ là người làm ăn nhỏ, cho dù thất bại cũng chỉ mất mấy trăm vạn, cho nên cũng không đáng sợ.
“Chờ qua tiệc đầy tháng, chúng ta đi xem nhà máy.”
“Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT