Bé con mới sinh mềm mềm, trên người lại có mùi sữa không ai có thể chống cự được, ba và anh trai của bạn nhỏ Tiếu Tiếu suốt ngày cứ ôm rồi lại hôn.

Không sai đâu, con gái của Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đã được đặt tên, cô nhóc tên là Kiều Tiếu, nhũ danh là Tiếu Tiếu

Mẹ già của cô nhóc không có yêu cầu gì khác ngoài việc con vui vẻ hoạt bát, lớn lên làm một mỹ nhân sung sướng là được.

Cho nên mới đặt bé con chữ “Tiếu”

Đến nỗi họ của bé con….Lúc Tết âm lịch, đã bàn qua với ba mẹ Từ, hai ông bà đều tỏ ý không quan tâm đến chuyện đặt tên của Từ Sơn Tùng, anh thích bé con theo họ ai thì lấy họ đó.

Cuối cùng, Từ Sơn Tùng quyết định cho bé con theo họ Kiều Hoa.

Phòng bên này, bảo bối Tiếu Tiếu bị ba cùng anh trai cô nhóc hôn đến không yên, Kiều Hoa nhịn không được phải ngăn hai ba con nhà này lại.

“Đừng hôn, đừng hôn, sức đề kháng của trẻ con yếu, nếu cứ hôn liên tục có thể làm con bé hít phải bụi dẫn đến bệnh.” Trên thân của người lớn luôn mang theo chút vi khuẩn bụi bặm, nếu để trẻ sơ sinh tiếp xúc thì thật sự nguy hiểm.

Từ Sơn Tùng luyến tiếc con gái, không nỡ quay đầu lại hỏi cô, “Anh là ba ruột cũng không thể hôn?”

Kiều Hoa bật cười, chậm rì rì đem khăn trên bụng kéo lên đắp cho bé con, liếc nhìn anh, “Không thể, cho dù anh có là tổ tông của con bé cũng không thể hôn!”

“Vậy Minh Minh thì sao ạ? Minh Minh là anh trai!” Cậu nhóc nóng lòng muốn biết được đáp án, giơ tay lên hỏi!

Kiều Hoa thở dài, vuốt ve đầu nhỏ của con trai, “Thật đáng tiếc, cũng không thể.”

“A….” Kiều Minh thất vọng rũ đầu xuống.

Kiều Hoa cười ra tiếng, “Nhưng mà có thể sờ sờ tay nhỏ, chân nhỏ của em gái được nha, cũng có thể ngửi mùi trên người em gái.”

Tâm tình Kiều Minh đỡ hơn một chút, hi hi ha ha tranh với ba ba muốn ngửi mùi hương em gái.

Sau khi sinh Tiếu Tiếu, Kiều Minh vẫn chưa đi qua phòng ngủ, bởi vì em gái của nhóc ban đêm khóc nháo.

Kiều Hoa nghỉ ngơi không tốt liền không có sữa, mà trẻ con mới sinh cần uống sữa mẹ để có đủ dinh dưỡng.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho Từ Sơn Tùng mang theo con gái qua phòng Kiều Minh ngủ, còn Kiều Hoa cùng con trai ngủ bên phòng chính. Hai mẹ con bên này ngủ cực kỳ ngon, chỉ có Từ Sơn Tùng bên kia, nếu Tiếu Tiếu tỉnh ngủ thì anh cũng đừng hòng ngủ.

Ngẫu nhiên, Kiều Hoa cũng sẽ cho gái uống sữa vào ban đêm, cô nhắm mắt cho con gái ăn xong thì tiếp tục ngủ, mặc kệ bé con khóc hay không khóc, tóm lại, Từ Sơn Tùng mang con gái ra bên ngoài dỗ, đừng có ảnh hưởng cô với con trai nghỉ ngơi.

Từ Sơn Tùng mang con gái không khóc ngừng ra ban công dỗ, hai ba con mê mang đứng đó ngắm sao.

Ban đêm, trời tối đen được điểm bởi những ngôi sao nhỏ.

Nói như thế nào đi nữa….Gió đêm mát mẻ, có thể thổi bay ói bức, cả người mát mẻ, còn có âm thanh lảnh lót của con gái làm nhạc đêm.

Ân, khá tốt.

================

Từ Sơn Tùng tích cóp được một số tiền nước ngoài, vốn dĩ đồng ý với vợ rằng mua máy giặt, kết quả là tiền góp còn chưa đủ đã phải cống hiến hết cho Tiếu Tiếu không tuổi.

Cái gì sữa bột a, tã giấy a….Ở đại lục không có sản xuất tã giấy, thời buổi này thịnh hành tã vải, giơ liền đem ra giặt, phơi khô rồi dùng tiếp.

Sữa bột ở đại lục cũng có nhưng Kiều Hoa nói công nghệ không tiên tiến như nước ngoài, bọn họ có tiền nước ngoài, có thể mua sữa bột cho bé con, mặc dù tốn chút tiền nhưng lại tốt cho bé con.

Đặc biệt là tã giấy, dùng thực sự rất tiện lợi, dùng xong liền ném, không cần phải đau đầu chuyện giặt tã.

Trong lúc Kiều Hoa ở cữ, Kiều Yên hầm một nồi canh gà thật lớn đưa đến nhà cô.

Kỳ thật hầm canh đối với Từ Sơn Tùng không có gì khó, chủ yếu là đó là chân tình của Kiều Yên dành cho em gái.

Lẽ ra, kinh nghiệm nuôi trẻ sơ sinh của Kiều Hoa còn nhiều hơn Kiều Yên, nhưng Kiều Yên vẫn luôn quen việc mình vừa là chị vừa là mẹ, nên không yên lòng chạy tới dặn dò cô.

“Vốn dĩ chị đình hầm gà ác đã rất bổ rồi! Nhưng mẹ chồng chị một hai bảo phải bỏ đông trùng hạ thảo vào, bảo đồ này tốt cho cơ thể. Món này rất quý a, Giang Hà cố ý tìm cho mẹ chồng chị ăn, thân thể bà không tốt cần bồi bổ. Không nghĩ tới mẹ chồng con rất hào phóng, bảo chị bỏ vào canh đưa qua cho em.”

“Trời, đông trùng hạ thảo? Anh rể thật lợi hại a, này mà cũng tìm được.” Kiều Hoa hâm mộ nhìn chị gái mình, cô dùng muỗng múc một miếng canh. Mùi vị cực kỳ thơm, cho dù gần đây cô ăn rất nhiều thịt gà để tẩm bổ, ăn đến mức phán ngán, nhưng ngửi mùi canh gà ác này thì vẫn nhịn không được nuốt nước bọt.

“Chị, mẹ chồng chị thật tốt, đồ quý như vậy cũng cho em.”

“Không phải đâu, là người khác cho Giang Hà, nhờ anh rể em giúp gì đó, hơn nữa trong nhà vẫn còn một ít, không phải hầm hết.”

“Nga, thì ra là như vậy.” Ơn nghĩa xã hội, tặng quà làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play