Không biết từ khi nào Kiều Hoa đã đi tới đằng sau Từ Sơn Tùng, cô bưng ghế tới ngồi cạnh bên anh, dán cơ thể lại gần anh, cúi người, vòng lấy eo anh.

Cơ thể thơm tho mềm mại, còn mang theo hương vị quen thuộc nhàn nhạt truyền vào mũi, rất dễ chịu.

“Vừa mới rồi sắc mặt anh không đúng, có phải anh tức giận không?” Kiều Hoa áp mặt mình sát cạnh mặt Từ Sơn Tùng, thật lạnh a.

Trời lạnh như vậy còn đạp xe một vòng thật xa, đúng là vất vả.

‘Em không phải cố ý, vừa nãy xác thật là em thèm vịt quay, nhưng sau khi anh đi ra ngoài, em đột nhiên muốn ăn cơm. Em vốn định ra ngoài gọi anh lại, nhưng bắp chân lại sưng, em khó chịu muốn chết, cho nên em không xuống…..”

Nói nói, lại ủy khuất mà rơi nước mắt.

Phụ nữ mang thai cảm xúc rất kỳ lạ, cảm xúc muốn lên là lên muốn xuống là xuống, không hề nói lý.

Rõ ràng là cô “sai” nhưng cuối cùng, cô lại là người ủy khuất nhất.

“Nếu anh giận thật thì nói ra, em không trách anh. Dù sao cũng là do em vô cớ gây sự…” Càng nói giọng càng nhỏ, chỉ rơi nước mắt xoạch xoạch, thấm vào cổ Từ Sơn Tùng, nóng đến kinh người.

Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, đem người ôm lên đùi mình.

Là có chút nặng, so với trước khi mang thai thì năng hơn mười cân, nhưng cũng không phải là không ôm nổi, rốt cuộc trước đó cô quá nhẹ.

“Anh không tức giận, chỉ là có chút ngốc, nhưng vẫn có thể hiểu được.” Anh nhẹ nhàng mà chôn mặt vào hõm vai cô, hôn nhẹ lên tai, an ủi cô vợ nhỏ của mình.

Nghe được thanh âm ôn nhu của Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa càng thêm áy náy, “Aizzz. Trong khoảng thời gian này anh vất vả rồi, em cũng không biết mình sao lại vậy, tính tình ngày càng kém, luôn không khống chế được.”

“Không sao cả, đó là bình thường. Ngày hôm qua anh đọc trong sách, trong đó có ghi thời điểm phụ nữ mang thai nội tiết tố thay đổi dẫn tới ảnh hưởng cảm xúc, cho nên thay đổi tính tình cũng là bình thường.”

Sau khi cô mang thai, Từ Sơn Tùng đi nhà sách mua rất nhiều sách về. Vốn dĩ là để cho Kiều Hoa xem nhưng Từ Sơn Tùng xem còn hăng say hơn cả cô, có nhiều chỗ còn đọc kỹ hơn cả cô.

Kiều Hoa dứt khoát không xem nữa, cô lười đọc, dù sao có Từ Sơn Tùng chăm sóc cô là được.

Cho nên cô không lo lắng chút nào!

Cô hiện tại ngày càng ỷ lại vào anh. “Cho dù muốn nói tính tình em thay đổi thì cũng không phải do em sai, muốn trách thì trách bé con trong bụng.” Từ Sơn Tùng lại nói.

Kiều Hoa bị anh chọc cười, đẩy anh ra, “Bé con còn chưa ra đời, anh trách làm gì!”

Từ Sơn Tùng bât cười, “Vậy trách anh, trách anh làm đồ ăn không ngon mắt.”

Câu này trực tiếp dỗ Kiều Hoa vui vẻ, trong lòng cũng ngọt như mật, cũng không còn ủy khuất rơi nước mắt nước.

Ôm cổ anh, ngọt nào nói: “Từ tiên sinh, thời gian tiếp theo còn phải để anh chịu đựng nhiều rồi.”

Ai ngờ Từ Sơn Tùng lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh chưa bao giờ cảm thấy mình phải chịu đựng, nếu anh chịu đựng thì em phải bị dày vò đến thế nào? Em mỗi ngày đều bị đau chân mà tỉnh, ăn không ngon ngủ không yên. Mang thai nặng nhọc đều là do em chịu, anh cùng lắm chỉ giúp em được về tâm lý….Nếu có thể anh còn muốn san sẻ với em gánh nặng này, một phần cũng được, mười phần càng tốt….”

Kiều Hoa cảm động mà ôm chặt lấy anh, ‘ Ân, mặc kệ ai khổ, dù sao cũng là chúng ta cùng nhau chịu đựng. Nhưng là, em không muốn sinh thêm nữa đâu.”

Từ Sơn Tùng gật đầu, “Được, chỉ một lần này.”

Kiều Hoa nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu là bé gái thì sao, anh có muốn con trai?”

Từ Sơn Tùng vẫn là lắc đầu, “Không cần, một bé con là đủ rồi.”

=============

Đầu tháng năm, thời tiết còn chưa nóng, phải nhanh chóng cho ra bộ sưu tập mùa hè.

Cuối tháng năm, bộ sưu tập hè lại được lên kệ, gần này thị trường chuộng họa tiết caro, mọi người tới nhận vải, may được tổng cộng 60 món, chỉ trong vòng một tuần là bán hết!

Chuyện làm ăn thuận lợi, trừ bỏ bữa cơm sáng và trưa, Kiều Hoa sau năm giờ mới gặp được chồng của mình.

Tuy rằng bên cạnh có con trai, nhưng đại khái vì trong giai đoạn mang thai, người luôn vô tư như cô bây giờ lại thường xuyên cảm thấy cô đơn. Có đôi khi ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra xa xa, cô sẽ nghĩ miên man. Kiều Hoa thầm nghĩ nếu bây giờ ở đại tạp viện cô sẽ tìm hàng xóm nói chuyện.

Tuy cô cũng quen hàng xóm ở đây, nhưng những người cùng tuổi đều đi làm, không có ai ở nhà như cô.

Aizzzz

Cứ như vậy, thời gian cứ trôi đến đầu tháng sáu. Mang thai đến tháng thứ bảy, trong lòng Kiều Hoa dần trở nên có chút oán giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play