Phải biết rằng, khi Kiều Hoa mới xuyên qua đây, hai mẹ con còn chưa lên Lê An. Lúc đó, cô còn cho rằng con trai mình bị tự kỷ nhẹ. Cậu nhóc trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện cũng không thích cười đùa, cậu như một ông cụ non. Thì ra, Minh Minh nhà mình từ trong xương cốt là một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, còn cực kỳ cực kỳ lễ phép nha!
“Muah~ Con trai mẹ thật tuyệt vời! Qua đây, mẹ hôn một cái thật kêu để khen thưởng nào!”
Cô nâng khuôn mặt con trai lên, hôn “bẹp” một cái, làm cho mặt cậu nhóc cũng dính nước miếng.
Bạn nhỏ Kiều Minh cười khanh khách, tay nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ mẹ, hung hăng tặng cô một nụ hôn nồng thắm. Hôn xong, cậu nhóc còn ngây ngô nhìn vệt nước miếng dính trên mặt Kiều Hoa mà cười.
Kiều Hoa buồn cười, con trai cô quá xá đáng yêu!
Gió thổi phiêu phiêu, nghe tiếng đùa giỡn đằng sau, môi Từ Sơn Tùng dương lên thành một vòng cung lớn.
~~~~~~~~~~~
Ba người ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, hai món mặn thêm một chén canh, coi như là rất phong phú.
Kiều Hoa cảm thấy, nếu sau khi cô và Từ Sơn Tùng kết hôn, ngày nào cũng ăn ngon như vậy, chẳng mấy chốc Kiều Minh từ đứa trẻ gầy gò biến thành chú heo con mất!
Kiều Minh rất thích ăn canh trứng, cơm chan canh trứng là tuyệt vời nhất. Bởi vì canh vẫn còn nóng, cậu nhóc ăn vội, vì thế nên bị nóng đến rơi cả nước mắt, bây giờ cậu nhóc mới luyến tiếc mà thả chậm tốc độ ăn của mình.
Kiều Hoa giở khóc giở cười, cô giơ tay muốn kiểm tra xem miệng của con trai có bị bổng hay không, “Con ăn chậm một chút, không ai tranh ăn với con.”
“Mẹ, ăn.” Cậu nhóc chậm rãi múc một vá canh vào chén của cô.
“Cảm ơn Minh Minh”
“Chú cũng ăn.” Kiều Minh chỉ chỉ canh trứng, nhưng không múc cho anh. .
Kiếm Hiệp HayTừ Sơn Tùng thụ sủng nhược kinh, anh đáp lại: “Cảm ơn Minh Minh.” Cậu nhóc thẹn thùng cười. Thở hổn hển, tiếp tục chiến đấu với chén cơm, như thể hôm nay cậu có thể đại chiến, ăn hết ba chén cơm.
Sau khi ăn xong, ba người đi dạo vòng vòng để tiêu thực. Sau khi đã bớt no thì mới tiến vào bách hóa mua quà tặng.
Thành phố Lê An chỉ có một tòa bách hóa lớn, nằm ngay trung tâm thành phố, nơi phồn hoa nhất ở đây. Chỉ là hơn hai mươi năm nửa, nơi đây không còn là trung tâm thành phố, con đường này tuy rộng nhưng không được sửa chữa nên dần xuống cấp. Ở chỗ này, hai mươi năm sau, trừ bỏ toàn bách hóa ba tầng, thì chỉ còn những căn nhà nhỏ xập xệ, không thể nào so sánh được với trung tâm thành phố sau này.
Tòa bách hóa thì rộng hơn so với Cung Tiêu Xã ở nông thôn, trong đây món nào cũng bán, chia làm vài khu. Khu thực phẩm là khu đông đúc nhất. Phần lớn mọi người tới đây mua muối, dấm, tương,...Khu bán xà phòng, que diêm, khăn lông,... những vật dụng hằng ngày cũng rất đông khách.
Từ Sơn Tùng mang theo hai mẹ con đến khu thực phẩm, trên kệ thủy tinh bày bán rất nhiều sản phẩm, trên tường cũng treo không ít hàng hóa.
Khu vực này tấp nập, Kiều Hoa định ôm con trai chen vào nhưng bị nam nhân đằng sau kéo cánh tay.
Anh nghiêng người bảo vệ phía sau hai mẹ con, tay cũng đưa ra trước làm tư thế bảo hộ để hai người không bị những người khác va chạm. Che chở cho hai người đi đến trước quầy.
Thân hình anh cao lớn tựa như một tấm chắn, đem hai mẹ con tiếng lên trước an toàn không tổn hại một sợi lông cọng tóc.
Sau khi đứng vững, Kiều Hoa còn chưa kịp thở lấy hơi thì đã nghe anh nói một tràn với người bán hàng, “Lấy một hộp trà, loại, lấy trà Phổ Nhi đi.”
“Bánh anh đào thì lấy hai hộp, một cân hạt dưa, một cân gạo nếp điều, một hộp bánh đậu xanh, một lon Hoàng Đào.”
Nói xong, anh quay đầu qua hỏi Kiều Hoa, “Anh rể của em có hút thuốc với uống rượu không?”
Kiều Hoa vô thức gật đầu, “Ngẫu nhiên có hút, rượu thì lâu lâu uống một lần.
“Được. Lại lấy thêm hai bao Mẫu Đơn, một chai Kiếm Nam Xuân, thêm một lon sữa mạch nha, còn có……”
Kiều Hoa nhanh chóng giữ tay anh lại, “Anh mau nhiều như vậy? Đủ rồi đủ rồi, nhiêu đây là nhiều quá rồi.”
Này phải hết bao nhiêu tiền nha. Thời buổi này, mấy phong tục ra mắt người ta chỉ làm tượng trưng, đại đa số mọi người đều luyến tiếc bỏ tiền ra mua nhiều như vậy.