Còn cách một khúc cua nữa là tới trường mẫu giáo của Kiều Minh, nào ngờ Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng lại gặp được cảnh —

“Tiểu Cao? Tiểu Chu!” Sau khi đến gần, Kiều Hoa mới thấy rõ, cô vội hét lớn một tiếng, “Uy! Hai người bị làm sao vậy!”

Bởi vì đột nhiên có người đến, nên Tiểu Cao và nam nhân không chú ý đến Từ Sơn Tùng, cũng vì thế anh nhân cơ hội một chân đá bay người kia.

Tên kia nặng nề rên một tiếng, trán của tên đó bị đập xuống đất, “Được lắm! Giám xen vào việc của ông đây!”

Nói rồi, tên đó cố gắng bò dậy, hung thần sát khí hướng thẳng đến chỗ Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa.

Kiều Hoa liên tục lùi về sau hai bước, Từ Sơn Tùng thì không chút sợ, trực tiếp nhấc xe đạp lên hướng về tên kia.

Thấy thế, tên kia quay đầu bỏ chạy, làm sao tên đó có thể đứng yên chờ bị đánh được.

“Đừng để cho tao gặp lại mày!” Trước khi đi còn không quên buông lời hù dọa….

Kiều Hoa vỗ vỗ ngực, cô vẫn chưa ổn định lại được tinh thần của mình. Nhưng cho dù sợ thế nào thì cô vẫn nhanh chóng chạy qua đỡ Tiểu Chu, “Thế nào, không sao chứ?”

“Chị, chị Kiều Hoa….” Tiểu Chu cả người đầy máu, run rẩy kêu một tiếng.

Hiện tại, Kiều Hoa chính là người có tiếng ở phố Tử Uyên, ở Tử Uyên không ai không biết đến Tử Tinh Đình, đương nhiên cũng biết người thành lập Tử Tinh Đình chính là hai vợ chồng Từ Sơn Tùng.

Cho nên, Tiểu Chu nhận ra cô cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Không đợi Kiều Hoa nói gì đó, Tiểu Chu đã khóc lóc chạy đến chỗ Tiểu Cao nằm liệt trên đất, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu ấy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. Cao Tân, em xin lỗi anh….”

“Đừng khóc, không phải lỗi của em.” Người đã bị đánh đến nhận thức mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng an ủi bạn gái. Có thể thấy, tình cảm của cậu ấy đối với Tiểu Cao rất sâu đậm a….

Hai người một người bị trầy da, một người bị thương không nhẹ, mà chỗ này lại là chỗ ít người qua lại, trong một chốc không thấy ai đi qua đi lại, Từ Sơn Tùng chỉ có thể đem Tiểu Cao đi đến bệnh viện trước, còn Kiều Hoa đỡ Tiểu Chu chậm rì rì đuổi theo.

Thời điểm Kiều Hoa đỡ người tới khoa cấp cứu, Tiểu Cao đang ở bên trong làm phẫu thuật.

“Bị thương rất nghiêm trọng sao? Còn phải làm phẫu thuật?”

Từ Sơn Tùng đi tới đỡ Kiều Hoa, nhìn về phía Tiểu Chu, “ n, hình như cánh tay trước đó đã bị thương, hôm nay lại tiếp tục bị thương ở vị trí đó, cho nên….”

Nói chưa dứt lời, Tiểu Chu đã không chịu nổi, che miệng khóc rống. “Đều tại tôi, tại tôi. Tất cả đều do tôi, là tôi sai. Tôi thật có lỗi với anh ấy, thực sự xin lỗi….”

Liên tục chịu nhiều đả kích, một nữ tử như Tiểu Chu thật sự không thể kiên cường được nữa, cô ấy mất không chế không ngừng bộc lộ cảm xúc thật của mình.

Cô ấy ở trước mặt Kiều Hoa không ngừng vừa khóc vừa kể lại chuyện bị Tiền Cường xâm hại.

Đó thật sự là một cú sốc lớn, làm cho cô ấy sống không bằng chết.

Tuy rằng, Tiền Cường đã bị b.ắ.n chết, nhưng trước đó cô ấy lại bị Tiểu Chu xâm hại, còn Cao Tân thì bị đánh gãy tay trái…..

Tuy rằng như thế, hai người vẫn không khuất phục vận mệnh.

Bọn họ khoác tay nhau, cùng nhau hướng về phía trước, vẫn không ngừng đấu tranh với vận mệnh. Kết quả lại bị đám du côn ức hiếp, mọi cố gắng đều là tốn công vô ích.

Trong nhà Cao Tân chỉ có ông bà nội, cả nhà đều dựa vào đồng lương ít ỏi của cậu ấy để sống qua ngày.

Nhà Tiểu Chu thì người đông, tuy rằng không cần cô ấy nuôi, nhưng nhà cô ấy lại là nhà trọng nam khinh nữ. Cha mẹ Tiểu Chu hy vọng cô ấy có thể vào một gia đình có tiền, nhưng không nghĩ tới, cô ấy lại thích một người đưa thư lương ba cọc ba đồng. Ba mẹ của Tiểu Chu hận sắt không rèn thành thép, nhưng bọn họ cũng không thể nào ép hai người chia tay được.

Thật vất vả mới chấp nhận sự thật này, lại xảy ra chuyện Tiền Cường.

Tiền Cường đã c.h.ế.t nhưng vẫn là âm hồn không tan, bạn bè của hắn ta cho rằng nếu không phải do Tiểu Chu thì Tiền Cường sẽ không chết, cho nên bọn họ mỗi tháng đều tìm tới cửa, tra tấn đến mức hai nhà đều không chịu nổi.

Ông bà nội của Cao Tần không chịu được quấy rầy, muốn cháu trai chia tay với Tiểu Chu, mặc việc bọn họ cảm thấy Tiểu Chu là một cô gái ngoan ngoãn.

Cao Tân không chịu, hai người họ vẫn kiên trì đến ngày hôm nay, không nghĩ tới, bọn côn đồ vẫn không buông tha, ngược lại càng được nước lấn tới. Hôm nay, thiếu chút nữa…..

“Tôi chịu không nổi, thật sự không chịu nổi nữa…. Vốn dĩ chúng tôi định cuối năm nay sẽ kết hôn, nhưng hiện tại tôi, tôi không còn đủ tự tin nữa….Chỉ cần một ngày tôi và Cao Tân chưa chia tay thì bọn chúng sẽ tiếp tục tìm tới…. Bọn họ đánh người, quấy rối, chuyện gì bọn họ cũng dám làm….”

Kỳ thật bọn côn đồ kia không phải là những người trượng nghĩa như cách bọn họ tự phong cho mình, hơn phân nữa là do tìm chỗ chút giận, mượn cơ hội ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.

Vừa lúc Tiểu Chu và Tiểu Cao là những người thành thật, tùy ý cho bọn họ ức hiếp, cho nên mới tìm tới hai người….Loại thời điểm này, chỉ cần kiên cường chống lại thì mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp.

Cái loại côn đồ này chỉ thích bắt nạt kẻ yếu.

Ngồi ở bệnh viện an ủi Tiểu Chu trong chốc lát, bỗng nhiên hai vợ chồng nhớ tới việc chính của mình.

“Không xong, con trai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play