Bạn nhỏ Kiều Minh không tình nguyện mà tiến đến ổ chăn lớn, Từ Sơn Tùng trong lúc mơ màng, theo bản năng ôm chặt con trai.

“Ba ba mau rời giường, ba ba dậy đi, ba ba đừng ngủ nữa.” Tay nhỏ sờ loạn, miệng không quên lẩm bẩm, “Ba ba, sao ba ba lại không mặc quần áo? Ba ba kỳ ghê.”

“ Ân? Minh Minh?” Mơ màng nghe thấy ai đang nói, Từ Sơn Tùng tỉnh dậy, ôm con trai lật người lại, đè cậu nhóc dẹp lép.

Một nhà ba người nằm sát nhau thêm chốc lát, không khí rất ấm áp.

Từ Sơn Tùng rời giường làm cơm sáng, chờ đến khi không sai biệt lắm thì Kiều Hoa mới ôm Kiều Minh nhích từng chút xuống giường để đánh răng rửa mặt.

Vì muốn ở cùng con trai bảo bối thêm chốc lát, hai vợ chồng quyết định không đạp xe đạp, mỗi người dắt một tay đưa Kiều Minh đến trường.

Quãng đường dài 700 mét, ba người đi giống như dài 7000 mét.

Trên đường đi, bạn nhỏ Kiều Minh vẫn rầu rĩ không vui, hốc mắt cũng đã đầy nước mắt, muốn khóc nhưng cố kiềm nén, bộ dạng đáng thương đến mức hai vợ chồng Kiều Hoa cũng đau lòng theo.

“Cặp sách mới có đẹp không? Mẹ mất hai ngày mới làm xong cho con đó.” Vỗ vỗ cặp nhỏ, Kiều Hoa cố ý dời lực chú ý của con trai.

Cho dù bạn nhỏ Kiều Minh của chúng ta đang thương tâm quá độ, nhưng cậu nhóc vẫn nể tình mẹ mình mà nói: “Đẹp a, nhìn rất thích.”

Kiều Hoa bật cười, dùng ngón tay sửa tóc cho con trai, “Sang năm con đã thành học sinh tiểu học rồi, Minh Minh của chúng năm tuổi rồi, nên phải dũng cảm lên, đúng không?”

“Mẹ ơi, nếu con vĩnh viễn bốn tuổi thì tốt rồi.” Bốn tuổi thì không cần đến trường, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh mẹ.

Xoa xoa bàn tay nhỏ của con trai, Kiều Hoa cười, “Con trai ngốc, nếu con mãi bốn tuổi, không phải mẹ và ba ba sẽ bị hù c.h.ế.t sao?”

Kiều Minh hít hít cái mũi, “Vì sao vậy ạ?”

“Vì như vậy con sẽ không phải là một đứa bé bình thường, đương nhiên ba mẹ sẽ bị dọa sợ rồi a!”

Kiều Minh bị câu của Kiều Hoa chọc cười một chút, nhưng thực mau miệng nhỏ lại bẹp xuống.

Thật ra cậu nhóc không khóc, chỉ là nắm tay ba mẹ rầu rĩ không vui, “Mẹ ơi, ba ơi, khi nào con mới tan học a?”

“ n, hình như là bốn năm giờ gì đó. Đợi lát nữa mẹ sẽ hỏi giáo viên của con thử.”

“Hai người có thể cùng đón con chiều này sao?” Đôi mắt to ngập nước ngẩng lên, cẩn thận hỏi.

Kiều Hoa bật cười, xoa đầu con trai, “Có thể a.”

“Có thể đón con về đầu tiên không ạ?” Cậu nhóc “được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Kiều Hoa vẫn cười, “Có thể a.” Từ Sơn Tùng cũng khẳng định, “Đương nhiên có thể.”

Biết trốn không được số phải đi khai giảng, nhưng vì lời hứa của ba và mẹ, cho nên nỗi buồn trong lòng Kiều Minh cũng chậm rãi tan đi.

Được ba mẹ dắt vào bên trong, đi đến cuối, Kiều Minh nói nhỏ với mẹ, “Mẹ ơi, chiều nay con sẽ ngồi cạnh cửa. Chỉ cần mẹ đến thôi, con sẽ phát hiện ra mẹ đầu tiên.”

“Được.”

Thấy Kiều Hoa đáp ứng, Kiều Minh vui vẻ hơn, lại ngẩng đầu, cười rộ lên với cô, “Ba mẹ cùng nhau đi xe đạp tới, chỉ đi một chiếc thôi nha ba mẹ, ba chúng ta cùng nhau ngồi xe.”

Con trai cô, còn có rất nhiều yêu cầu.

“Được.” Từ Sơn Tùng bật cười, khom lưng bế con trai lên, “Minh Minh yêu cầu gì ba mẹ cũng cố gắng thực hiện. Vậy bây giờ con đi học ngoan có được không nào?”

“Vâng, con sẽ ngoan.” Kiều Minh vòng tay lại ôm cổ Từ Sơn Tùng, ồm ồm mà nói.

Một đường vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến nhà trẻ, Kiều Minh thậm chí còn không kịp tưởng tượng những cảnh buồn thảm.

Các bạn nhỏ xung quanh đều tò mò nhìn Kiều Minh và ba mẹ nhóc, bọn trẻ khẽ nói nhỏ với nhau, ai nấy đều hứng thú.

“Mẹ ơi, buổi chiều gặp lại. Chiều nay gặp lại nha ba ba….” Kiều Minh cố nén nước mắt nói.

Tuy rằng Kiều Minh vẫn không vui, nhưng may mắn là cậu không đứng trước lớp ôm đùi ba mẹ không buông. Đây cũng coi như là việc an ủi có tác dụng.

Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng vẫn không yên tâm, hai người vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, đợi đến khi chuông vào học vang lên, hai người mới lưu luyến rời đi.

Kiều Hoa ngẩng đầu nhìn trời, sờ sờ đôi mắt, cư nhiên có nước.

Lấy tay quạt quạt, tự cười an ủi bản thân, “Đây là điều tốt.”

Ánh mắt Từ Sơn Tùng nhìn xa xăm, ôm bả vai vợ mình, không tiếng động an ủi.

Con nhỏ lớn lên đi học, kỳ thực, không chỉ có bọn nhỏ nhớ ba mẹ mình, mà ba mẹ bọn chúng cũng không nỡ xa con mình a.

Đặc biệt là với đứa trẻ ngoan như Kiều Minh.

Cả ngày hôm nay Kiều Hoa chỉ làm đúng hai việc ~ Việc thứ nhất là nhớ con trai, việc thứ hai là nhắc con trai mãi.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua như cả ngày dài.

Thời điểm trước kia chưa có con, một người tự do vui vẻ cả ngày, hiện tại đã có con, tinh lực mỗi ngày giống như đều dồn hết lên người con trai, thời thời khắc khắc quan tâm đến con trai.

Thật đúng là……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play