“Kia,.....Vậy cô có thể cho chúng tôi biết địa chỉ của nhà máy kia được không?” Kiều Hoa hỏi.

Một chút cũng không do dự, người phụ nữ nói: “Có thể.”

Sau khi tạm biệt người phụ nữ, Từ Sơn Tùng mang cùng vợ và con trai đi về nhà, “Chúng ta ăn cơm trước, chờ cơm nước xong xuôi thì đi tìm nhà máy thử.”

“Được, em đi làm cơm đi.”

Từ Sơn Tùng cũng đi vào phòng bếp: “Anh giúp em.”

Nhà máy lậu kia không phải là xưởng quốc doanh, chỉ mới mở vào tháng một năm nay, nó nằm ngay phía sau khu tạp viên Nam Duyên. Chỉ cần không ai nói, căn bản sẽ không ai phát hiện ra, phía sau tạp viện lại là nhà máy nhỏ.

Xe đạp len lỏi qua bao nhiêu con ngõ, từng dãy nhà trệt cứ trôi dần ở phía sau. Ở đây hoàn toàn không có quy hoạch, rác rưởi vứt lung tung, lộn xộn.

“Bên này rốt cuộc là khu dân ở hay là khu xưởng a?”

Từ Sơn Tùng đối với khu này khá quen thuốc, trước đây anh đi tìm xưởng cho nên từng tìm hiểu qua.

“Trước đây là khu dân sống, bởi vì gần trung tâm thành phố cho nên sau này có nhiều người tới đây mở xưởng. Ở đây đều là xưởng tư nhân cho nên đa phần đều là xưởng nhỏ. Năm ngoái anh có tới đây một lần rồi, không tìm được xưởng quần áo nên tưởng ở đây không có.”

Ở thập niên 80, những ông chủ xưởng đầu tiên còn chưa chú trọng hình thức, mở xưởng cũng chỉ là một toàn nhà hai ba tầng, diện tích vừa đủ mà thôi.

Sau khi tìm được vị trí của xưởng quần áo, đi vào nhìn lên thì thấy nhóm công nhân tầm 30 người đang bận trước bận sau, người thì cắt người thì ghép.

“Xin chào, ngài tìm ai?”

Trong lúc mọi người đang bận rộn thì nghe thấy tiếng động ở chỗ cửa, nhân viên tiếp cửa đang ngồi đó chờ có khách tới thì tiếp.

“Xin chào, cho hỏi cô là người phụ trách ở đây sao? Chúng tôi muốn tìm xưởng trưởng đặt may đồ.”

Cô gái tầm 17-18, trên mặt đeo kính bạc, mắt một mí, nhưng khuôn mặt rất có tinh thần.

Cô gái nghe vậy, lập tức lộ 8 cái răng, bày ra bộ dạng tiêu chuẩn, cười nói: “Xưởng trưởng của chúng tôi đang ở văn phòng, tôi đưa ngài qua đó.”

Một xưởng nhỏ như vậy, công nhân ít đến đáng thương, trừ bỏ xưởng trưởng cùng cô gái lễ tân này thì phỏng chừng không có mấy người.

Ở đây cũng không có nhiều phòng ban, chỉ có mỗi văn phòng của xưởng trưởng, mà người làm xưởng trưởng đồng thời kiêm luôn chức kế toán, văn thư,... Mọi thứ đều do một người làm.

Cốc cốc cốc ~ “Xưởng trưởng, có người tìm.”

“Nga, mau, mọi người vào đi, mời ngồi.” Một người đàn ông trung niên bận bộ đồ tay rộng thùng thình ra mở cửa.

Hẳn là anh ta đang uống trà, bởi vì khí bọn họ tới, anh ta không kịp phòng bị nên vội vàng uống hết chén trà rồi đứng lên tiếp đón.

“Mọi người ngồi.” Sau đó lại nói, “Thiến Thiến, mau pha trà, lấy thêm ghế qua đây.”

“Dạ được.”

Tiền Đông Lôi mang giày da, tóc vuốt ngược, thoại nhìn tương đối văn nhã, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khôn khéo. Kiều Hoa vô thức nhớ tới những người thương nhân ở Hồng Kông, cảm thấy anh ta rất phù hợp với hình tượng này.

Nữ nhân viên lễ tân pha mỗi người một ly trà, Kiều Minh cũng được một ly.

“Cảm ơn chị gái.” Cậu nhóc ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Cô gái sửng sốt, vui vẻ cười cười. Cô gái muốn giơ tay sờ đầu cậu nhóc nhưng bị cậu nhóc linh hoạt tránh đi, chỉ có thể xoa vai cậu nhóc.

Thu hồi cánh tay, cô gái nhỏ giọng lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tiền Đông Lôi nhiệt tình tự giới thiệu: “Chào anh, chào chị, tôi là xưởng trưởng ở đây. Tôi họ Tiền, xin hỏi ngài họ gì ạ?”

Từ Sơn Tùng hơi hơi cong môi, liếc liếc chén trà sứ trên bàn, trực tiếp vào chuyện chính, “Xin chào, tôi họ Từ. Tôi có cửa hàng ở phố Bạch Vân, nghe nói ở đây bên xưởng có cung cấp hàng hóa, cho nên….”

“Nga, phố Bạch Vân a, chỗ đó tôi rất quen thuộc. Ông chủ Từ tới đây lấy hàng?” Không đợi anh nói xong, người xưởng trưởng cười tươi, đôi mắt cong lên, đánh giá ba người, “Trước đây tôi chưa từng thấy anh, đây là lần đầu tiên anh tới?”

Từ Sơn Tùng cong môi: “Trước đó tôi không biết xưởng của anh, hôm nay mới nghe nói.”

Tiền Đông Lôi buồn bực gãi đầu, “Không thể nào, các chủ cửa hàng ở phố Bạch Vân đều qua đây lấy quần áo, sao anh lại không nghe qua chỗ chúng tôi được?”

Tuy rằng, anh ta mới mở xưởng năm nay, nhưng bởi vì giá tốt, lại theo sát trào lưu cho nên rất nhiều chủ cửa hàng nhỏ tới đây lấy quần áo.

“Trước đó, tôi lấy hàng ở đặc khu.” Từ Sơn Tùng nói.

Tiền Đông Lôi nháy mắt đã hiểu, như bừng tỉnh: “Nga…Đặc khu bên kia không tồi.” Nói xong, nhớ tới cái gì, “Chỗ chúng tôi cũng có quần áo đặc khu, bên kia lưu hành mẫu nào chúng tôi đều làm được, cho nên anh muốn mua hàng giống bên đó?”

Được lắm, xưởng này không chỉ trộm mẫu nhà bọn họ mà còn trộm mẫu của đặc khu, toàn bộ đồ trong xưởng đều là “hàng nhái”.

Bất quá, thời buổi này vẫn chưa có vấn đề “bản quyền”, nhà ai có mẫu đẹp thì làm theo, người sao ta vậy, đó là tình trạng chung rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play