Tốt xấu gì bọn họ mỗi ngày đều tới nhà Kiều Hoa xem TV, cho nên chút chuyện nhỏ này bọn họ vẫn giúp được.

Mấy người lớn cũng đi qua xem náo nhiệt, “Được a, đợi chút nữa ăn cơm xong tôi đi ra ngoại viện giới thiệu giùm cho, còn khi nào rảnh đi qua đại tạp viện bên cạnh tôi cũng sẽ nói về Tử Tinh Đình giùm hai người.”

“Chị Kiều Hoa, em cũng sẽ, trường cao trung của bọn em có rất nhiều nữ sinh tới mua đồ ở phố Bạch Vân.” Phương Hữu Vi ngượng ngùng nói.

Trần Nhị Thuận anh trai của Trần Giai Mỹ cũng nói: “Tôi cũng sẽ giúp, ngày mai tôi sẽ giới thiệu với mấy người trong xưởng, xưởng tôi có nhiều đồng chí nữ lắm!”

Điền Kiến Trung cũng không chịu thua kém, “Xưởng của tôi tuy là đồng chí nam nhiều hơn nhưng mà bọn họ đều có vợ và bạn gái a! Tôi cũng sẽ giới thiệu với bọn họ giúp cô.”

“Ha ha ha ~”

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều!” Thật sự khiến người khác cảm động a, thời buổi này tình làng nghĩa xóm vẫn còn rất khắn khít.

Kiều Minh: “Mẹ ơi, mọi người đều tốt nga.” Mọi người đều nguyện ý giúp mẹ nhóc tuyên truyền cho Tử Tinh Đình.

Kiều Hoa: “Đúng vậy, mọi người giúp đỡ nhau mới là truyền thống tốt đẹp của dân tộc.”

Kiều Minh lập tức nói: “Mẹ ơi con biết cái này! Còn có kính già yêu trẻ, cần cù chăm chỉ, thật thà dũng cảm…..”

Một hơi liền nói ra một tràn những truyền thống tốt đẹp của dân tộc, hàng xóm nghe xong ai cũng bảo Kiều Hoa dạy con tốt.

Kiều Hoa khiêm tốn cười, rất tự hào: “Nào có nào có, là do thằng bé thông minh có trí nhớ tốt thôi.”

Còn hiếu học nữa!

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo này đi, thật đúng là không giống đa số những vị phụ huynh khác.

Nếu là ở nhà khác, không chừng bọn họ bắt đầu “khiêm tốn”, điệu thấp con trai mình: Không có không có, đứa nhỏ này chậm lắm, phải học rất lâu mới nhớ.

Người lớn thì nghĩ rằng nói vậy là dạy cho bọn trẻ tính khiêm tốn, không có thói quen tự mãn nhưng chính cách nói như vậy chính sẽ đả kích sự tự tin của bọn trẻ sẽ làm cho bọn trẻ tưởng mình không đủ giỏi.

Mặc kệ phụ huynh nhà người ta dạy con như thế nào, tóm lại Kiều Hoa vẫn sẽ chọn biện pháp cổ vũ con trai mình.

Nhìn mà xem, thấy con trai nhà cô càng khen càng hoạt bát, càng khen càng lanh lợi không phải sao?

Lúc cần đánh thì phải đánh nhưng lúc nên khen thì không cần phải keo kiệt lời khen!

Cùng hàng xóm nói đùa thêm một lát, canh gà hầm trong bếp cũng được nấu tốt.

Kiều Hoa đi vào nhà bếp nêm lại canh gà, canh thời gian trước khi tắt bếp năm phút thì bắt đầu xào rau, như vậy liền có thể ăn cơm.

Không biết từ khi nào Từ Sơn Tùng không có tiếng động đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo cô.

“Còn xào rau nữa là xong, năm phút nữa thôi, anh dọn chén đũa ra trước đi.” “Được” Từ Sơn Tùng nhẹ nhàng nói nhưng không có làm giống lời mình nói. Kiều Hoa buồn cười mà dùng khuỷu tay chọc n.g.ự.c anh, “Tránh ra, nóng muốn c.h.ế.t a.”

“Nóng thì cởi áo khoác ra.” Nhiệt độ trong bếp cao, sẽ không dễ bị cảm lạnh.

“Em lười bận lại.” Dứt lời, cô đem canh gà đưa qua, “Anh mang qua đó đi.”

Từ Sơn Tùng cầm canh gà ra khỏi bếp, không tới một phút sau thì quay lại vào nhà bếp, trong nháy mắt, nhà bếp cũng trở nên chật chội.

“Cùng em ở đây làm gì?” Kiều Hoa buồn cười liếc nhìn chồng mình, động tác xào rau vẫn không ngừng.

“Muốn nói chuyện với em.” Từ Sơn Tùng nói.

“Nói gì a? Sao không để ăn cơm rồi nói.” Cô còn tưởng chồng mình muốn nói mấy lời âu yếm buồn nôn như: Một ngày không gặp như cách ba thu hay là ôm nhiều hơn một chút để tình cảm thêm đằm thắm.

Kết quả là đột nhiên anh đè bả vai cô, cúi người nói nhỏ bên tai: “Không phải em vẫn luôn muốn mua một căn nhà bên khu Nam Hồ sao? Ngày mai dẫn em đi.”

Tắt bếp gas, Kiều Hoa kinh ngạc xoay người, ôm lấy anh, chân mày vô ý nhếch lên, vừa nghịch ngợm lại vừa đáng yêu.

“Thật sao? Ngày mai liền mua?”

Thời buổi này, mua nhà đều là chuyện trọng đại!

Ở thập niên 80, người giàu thường được gọi là vạn nguyên hộ, hiện tại tài sản nhà bọn họ cũng xem như là tiểu phú hộ. Một căn nhà ở Nam Hồ ít nhất cũng một vạn ba, sau khi mua xong thì bọn họ còn hai ngàn, cũng coi như là “trung sản”.

Từ Sơn Tùng bật cười, nhéo nhéo má cô, “Ngày mai dẫn em với Minh Minh cùng đi, thích căn nào liền mua căn đó.”

Tiền tiết kiệm ở ngân hàng chắc chắn là đủ.

“Ba ba, ngày mai chúng ta đi xem nhà mới sao?”

Kiều Minh cũng giống như ba mình, xuất quỷ nhập thần, không biết từ lúc nào cậu nhóc đứng ngay ở cửa bếp, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm hai vợ chồng đang ôm nhau.

Kiều Hoa đem chồng đẩy ra, bế con trai lên đi vào nhà, “Sơn Tùng, anh thêm chút muối rồi mang đồ ăn lên nha.”

“Được.”

Kiều Minh có ấn tượng khá sâu sắc với những căn nhà ở khu Nam Hồ, riêng năm ngoái thôi, bọn họ đã tới khu đó ba lần.

Mỗi một lần đều để lại những ấn tượng riêng, cho nên Kiều Minh cực kỳ thích nơi đó.

Có cây, có hoa, có công viên đẹp, mặt đất rộng rãi sạch sẽ, không giống như đang tạp viện mọi thứ đều hỗn loạn.

Mấu chốt chính là mẹ nói khu đó mỗi nhà đều có một WC riêng.

Như vậy thì, sau này mỗi lần bị tiêu chảy chỉ mất vài giây là có thể đi WC.

Hơn nữa còn là nhà WC sạch sẽ, bên trong có thể tắm rửa, về sau cũng không cần phải đi đâu tắm cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play