“Được! Bọn mày đúng là đồ ngu! Để hôm nay tao với Từ Sơn Tùng cho tụi mày biết thế nào là không đứng dậy nổi!”
Đánh được hai phút, Lý Hồng Quân dần tìm được cảm giác của ngày xưa mà Từ Sơn Tùng thì càng thêm hưng phấn, không nói hai lời liền gia nhập chiến đấu.
Từ trong xương cốt của cả hai đều là những con người hiếu chiến, về sau do phải làm ăn nên áp chế đi không ít. Những tên côn đồ mà Trương Vĩ Cường tìm tới hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người.
Phải một quyền, trái một đấm, lấy chân đạp ra, trực tiếp làm cho bọn kia ngã thành đoàn!
“A ~ Đau ~”
Cuối cùng, chỉ còn lại “thi thể” trên mặt đất….
Nhưng mà lòng ác của con người là không thể đo được, Trương Vĩ Cường đã bị sự tham lam làm mờ mắt, tên đó cư nhiên mang theo con d.a.o nhỏ trong người.
“Xoạt” rút ra, tên đó hướng Từ Sơn Tùng mà đâm.
Nhanh như chớp.
Từ Sơn Tùng linh hoạt né đi, lại thấy Lý Hồng Quân vì đẩy mình ra mà không cẩn thận bị Trương Vĩ Cường đ.â.m một nhát!
“Cẩn thận!” Từ Sơn Tùng một bên nhấc chân, phi tới đá bay con dao, nhưng cuối cùng vẫn bị chậm một bước.
Con d.a.o kia chạy dọc theo cánh tay của Lý Hồng Quân, rất nhanh, m.á.u như con suối mà chảy xuống.
Tí tách ~
Máu không ngừng rơi trên mặt đất, từ khe bàn tay đang cầm m.á.u cho Lý Hồng Quân từng giọt m.á.u không ngừng chảy.
“A ~ m hiểm! Thằng chó! Tao *!” Những chữ thô tục văng ra nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt cơn đau.
Ánh mắt Từ Sơn Tùng hơi thay đổi, anh quét chân, đá Trương Vĩ Cường một cái, làm cho tim gan tên đó như muốn vỡ ra.
Trương Vĩ Cường ngã xuống.
Lý Hồng Quân cũng không chịu nổi, thân thể anh ta như một chiếc lá rụng theo gió, quỵ xuống đất.
Từ Sơn Tùng vội chạy lại đỡ lấy người.
“A ~ A~ “ Tiếng rên đầy thống khổ vang lên.
Nhịn cơn đau, thoáng thấy cách đó không xa có người bận đồ màu xanh lá, hai mắt Lý Hồng Quân đỏ ngầu, anh ta muốn nói gì đó nhưng bị Từ Sơn Tùng ôm trực tiếp nằm trên đất.
“Sao, sao?” Loại tình huống này không phải nên bỏ chạy sao, cách xa cái tên điên Trương Vĩ Cường ra mới đúng! “Công an tới!” Từ Sơn Tùng trầm giọng nói.
Hai người quen biết nhiều năm như vậy đã sớm hình thành sự ăn ý, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng hiểu đối phương muốn gì.
Lý Hồng Quân phản ứng lại ngay, anh ta lấy m.á.u trên cánh tay quẹt lên mặt lên cổ mình, còn thuận tiện bôi luôn cả cho Từ Sơn Tùng, ngụy trang thành người bị hại….
Tuy rằng bọn họ vốn là người bị hại……
Trong mấy giây ngắn ngủi, hai người lập tức biến thành bộ dạng thảm không nỡ nhìn. Ai không biết còn tưởng hai bọn họ bị trọng thương sắp c.h.ế.t đến nơi.
“Không được nhúc nhích!”
“Không được nhúc nhích!”
=================
“Tùy răng bọn tôi ra tay đánh trước, nhưng tôi chỉ cầm d.a.o đ.â.m tên đó một chút nào có nghiêm trọng như vậy. Còn cái tên Từ Sơn Tùng vóc dáng cao to kia, tên đó căn bản không bị thương, bọn họ đang diễn đó!”
Trương Vĩ Cường bất bình kêu oan. Một vị cảnh sát sắc mặt bình tĩnh nói với vị công an bên cảnh mình, “Nhớ ghi vào, tên nay mang theo d.a.o nhọn, cố ý đả thương người, gây chuyện với người khác!”
“Uy uy uy, đừng ghi! Đừng ghi!” Ý thức được việc mình lỡ lời, Trương Vĩ Cường nhanh chóng im miệng, còn vén ống tay lên cho cảnh sát kiểm tra vết thương của mình, “ Chúng tôi cũng bị đánh a, ngài xem, vết thương so với bọn họ còn nghiêm trọng hơn! Trên mặt bọn tôi đều sưng như thế này, chẳng lẽ hai vị không thấy?”
Vị cảnh sát nhân dân lạnh lùng nói: “Người đi đường làm chứng, ai cũng nói các người là người khơi mào.”
Báo công an cũng là một trong những người chứng kiến, người này vừa rồi chuẩn bị tới trường nữ sinh để đón con gái đi học về, khi thấy cảnh Trương Vĩ Cường tụ tập ẩu đả không chút do dự mà chạy tới Cục công an báo án.
Bên Trương Vĩ Cường có năm người mà bên Từ Sơn Tùng có hai người, hơn nữa cả hai còn chở một đóng hàng hóa, vừa nhìn là biết đang trên đường về nhà.
Bọn người Trương Vĩ Cường không chỉ mang theo cây, gậy mà còn có dao, ai vừa nhìn cũng đều hiểu ngay.
“Hai người này là phòng vệ chính đáng, còn các người thì vi phạm nghiêm trọng hơn nhiều.” Người cảnh sát dùng ánh mắt lạnh như sương, đập tay lên bàn, “Hiện tại, tội nặng nhất là tội đánh người bị thương, còn tôi cố ý gây sự. Mấy người cảm thấy cuộc sống của mấy người nhàn nhã quá rồi đúng không? Không sợ đi tù đúng không?”
“Gì? Đi tù?” Chỉ đánh nhau, không đến mức đó đi….
Rốt cuộc, Trương Vĩ Cường cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Trương Vĩ Cường là người không biết chút nào về pháp luật, tên đó hoàn toàn không biết đánh người là phạm pháp….Hơn nữa, việc mang theo d.a.o còn làm cho tình tiết vụ án càng nghiêm trọng hơn!
“Kia, sau này chúng tôi không dám nữa, đồng chí công an, tha cho chúng tôi đi….”
“Tha hay không tha không phải là do mấy người định đoạt, làm trái pháp luật thì phải chịu trách nhiệm!” Nếu như sự tình đã điều tra rõ ràng, liền không cùng tên Trương Vĩ Cường lảm nhảm nói nhiều.
Người cảnh đứng dậy, nói với đồng chí cảnh sát kia, “Mang người đi, trước tiên cứ nhốt lại.”
“Dạ, rõ.”
“Ai ~ Ai ~” Trong phòng thẩm vấn tiếng la hét thống khổ không ngừng kêu lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT