Trước tiên chưa nói đến việc lập thương hiệu, chỉ việc tìm xưởng thôi cũng đã khó lắm rồi.

Xưởng quần áo biết tìm ở đâu bây giờ? Loại xưởng nào sẽ hợp tác với bọn họ? . ngôn tình sủng

“Như vậy đi, từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu, bất luận là quần áo hay túi đựng, chỉ cần là đồ của cửa hàng chúng ta sẽ đều in logo của thương hiệu.” Suy nghĩ một chút, Kiều Hoa nói: “Đợi tối này về em vẽ thử vài mẫu logo cho cửa hàng chúng ta, rồi chúng ta sẽ chọn một cái.”

“Được a, cứ như vậy!” Lý Hồng Quân vỗ tay tán thành, “Bất quá, chúng ta nên lấy tên gì? Cũng ghi bằng tiếng Trung sao? Lỡ đâu có người không biết đọc chữ thì sao?”

“Em nói đi?” Từ Sơn Tùng nhìn về phía Kiều Hoa.

Cửa hàng trang phục của bọn họ có thể phát triển đến giờ có thể nói Kiều Hoa là người có công không hề nhỏ

Không có cô, 2 người cũng có thể kiếm ra tiền nhưng không thể bằng số tiền mà bây giờ kiếm được, cũng không dám mơ mộng đến chuyện lập thương hiệu.

Nếu để Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng hợp tác làm thì có lẽ bọn họ còn không dám nghĩ đến chuyện mở cửa hàng vào năm 84 chứ đừng nói là xây dựng thương hiệu.

Cho nên việc đặt tên này có thể giao cho cô.

“ n…..” Kiều Hoa vừa ăn vừa suy nghĩ.

Cơm nước đã gần xong nhưng Kiều Hoa vẫn chưa suy nghĩ ra được cái tên phù hợp.

“Mẹ ơi, quần áo của chúng ta phải lấy tên sao?”

“Đúng vậy a.” Kiều Hoa cười tủm tỉm gắp cho con trai một miếng thịt dê.

“Quần áo cũng muốn có tên a?” Cậu nhóc khờ khạo hỏi

“Còn không phải sao? Người đều có tên thì đương nhiên quần áo cũng phải có tên.” Lý Hồng Quân cười cười.

“Vậy gọi nó là Phiêu Phiêu đi, bởi vì quần áo mẹ làm thật xinh đẹp!”

Phốc ~

Một nhà toàn người lớn đều bị lời nói dễ thương của Kiều Minh chọc cười, cười đến run người.

“Tên này rất đáng yêu, nhưng mà cảm giác lại không hợp lắm.” Lý Hồng Quân sầu não nói.

“Kia, kia….” Kiều Minh vò đầu bức tai, bỗng nhiên có ý tưởng chợt lóe qua đầu cậu nhóc.

“Kia, vậy gọi là Ong Mật Nhỏ đi ạ! Quần áo của chúng ta được làm từ máy may Bươm Bướm. Bươm bướm là côn trùng, ông mật nhỏ cũng là côn trùng, chúng nó đều là bạn tốt!”

Không thể không nói, bạn nhỏ Kiều Minh 4 tuổi có thể nói được như vậy làm mọi người ở đây ai cũng ngạc nhiên. Không ai ngờ được là Kiều Minh ngoại trừ biết được các loại côn trùng mà còn biết liên kết lại giữa chúng.”

“Có phải tên Ong Mật Nhỏ hơi con nít không?” Du Phồn hỏi. “Bươm Bướm không con nít sao? Người ta vẫn sản xuất máy may đó thôi.” Lý Hồng Quân cười nói.

“Lấy tên đó đi.”

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Kiều Hoa quyết định lấy tên theo cách đặt của Kiều Minh.

Nếu con trai đã thích vậy thì kêu là Ong Mật Nhỏ, vừa đơn giản lại vừa dễ nhớ.

Bởi vì tên của mình gợi ý được chọn cho nên bạn nhỏ Kiều Minh của chúng ta cực kỳ hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nhóc cảm thấy mình có thể hữu dụng!

Cư nhiên có thể giúp ba ba và mẹ lấy tên cho quần áo, hơn nữa sau này tên này sẽ giúp bán ra tiền, về sau quần áo của nhà nhóc đều được gọi là Ong Mật Nhỏ!

Đây là những chuyện có ý nghĩa!

Thật sự là không tin được!

Trừ bỏ đoạn nhạc đêm bị bắt vào cục cảnh sát, đêm nay mọi người đều rất cao hứng, trừ bỏ Kiều Hoa, mỗi người đều uống thêm một chút rượu.

Lý Hồng Quân một hai phải cho Kiều Minh thử một ngụm rượu trắng. Cậu nhóc bị lừa rằng rượu này uống rất ngon, Kiều Minh vươn đầu lưỡi l.i.ế.m một ngụm nhỏ, tốt rồi, trực tiếp bị cay làm cho phát khóc.

“Không khóc, không khóc, chú hư, mau qua cào chú trừng phạt đi.” Kiều Hoa dở khóc dở cười, cô đã nói là đừng nếm, lại không chịu nổi mà nếm thử rồi khóc.

Đứa nhỏ này, hiện tại có chút bướng bỉnh.

Kiều Minh nghe mẹ nói, một bên khóc lóc, một bên đi qua cào eo chú Lý.

Lý Hồng Quân sợ ngứa, nhưng lại không dám trốn, anh ta cười ra nước mắt, phòng chừng hàng xóm cách một bức tường cũng nghe được tiếng cười của anh ta.

Trong phòng một lớn một nhỏ đùa giỡn không ngừng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Kiều Minh vui vẻ tiếp tục gặm xương.

Cơm nước xong xuôi, bạn nhỏ Kiều Minh no đến nỗi mà không thể đứng dậy, Từ Sơn Tùng chỉ còn cách ôm con trai lên.

Ở trong n.g.ự.c ba ba, Kiều Minh vẫy tay chào Lý Hồng Quân: ”Chào chú cháu về, cảm ơn chú vì hôm nay đã đãi, hôm nay cháu rất vui.”

“Vui thì tốt rồi. Ngoan quá đi, lại đây chú hôn một cái nào….Tới, tiểu Bảo Bối tới đây!” Nói rồi Lý Hồng Quân đi lên chuẩn bị hôn.

Bạn nhỏ Kiều Minh linh hoạt tránh đi, đem mặt vùi vào hõm vai của Từ Sơn Tùng, “Không được, không được, chú vẫn không được hôn cháu!”

“Ha ha ha ~ Cháu đúng là sói mắt trắng nhỏ. Mau đi đi, không hôn thì không hôn, về sau chú hôn con trai của mình.”

Ai ngờ bạn nhỏ Kiều Minh lại đột ngột nói: “Kia, vậy chú mau sinh một tiểu Bảo Bảo đi.”

Như vậy sẽ không quấn lấy nhóc đòi hôn nữa rồi.

“Ha ha ha ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play