Cười xong, nhớ tới tiền lời cửa hàng mình, Du Phồn lại ủ rũ.
“Aizzzz, cái tên Trương Vĩ Cường…..Hồi trước hai người còn chưa tới, ít nhiều gì một ngày tôi còn bán được một hai đơn, sau khi hai người tới một ngày tôi có thể bán ra ba bốn đơn. Còn sau khi hai người đi, tôi một đơn cũng không bán ra nổi. Coi có tức không có chứ!”
Phốc ha ha ha ha ~
“Thiệt hay giả vậy?” Lý Hồng Quân gấp không chờ nổi mà đứng lên, nhìn về phía cuối ngõ, vui sướng khi người khác gặp họa, “Ai da đúng thật này, cô xem, cũng không có ai đi qua đó! Ai nha, không phải trước đó sinh ý của hắn ta vẫn còn khá tốt sao?”
Du Phồn cạn lời, bĩu môi, “Tốt cái gì mà tốt a, chẳng qua tên đó chiếm được vị trí tốt, chứ thật ra người mua không nhiều lắm! Anh thấy đóng rách nát trong tiệm của tên đó không, tôi nói cho anh biết bí mật này.”
Ngoắc ngoắc tay ý bảo Lý Hồng Quân tới gần,nhỏ giọng, “Nghe nói quần áo tên đó bán là loại mười đồng một bao, có loại là hàng mười mấy đồng một bao lớn, anh biết cái đó không?”
“Cô, ách, sao cô biết?” Lý Hồng Quân sao có thể nhận mình từng bán quá hàng giống vậy, chỉ có thể hỏi lãng qua chuyện khác, “Tôi không rõ lắm nhưng mà cũng từng nghe qua, dù sao cửa hàng chúng tôi cũng không bán loại này.”
Có cũng không thừa nhận, kia, đống đồ phế đó thật sự có mấy món không bán ra được.
Lần trước mua phải hai bao, ít nhất phải bỏ hết một phần ba, số còn lại bán ra được là nhờ Kiều Hoa có tay nghề tốt.
Nếu không có Kiều Hoa, hẳn là bỏ hết toàn bộ.
“Nghe nói đống quần áo đó là lấy ở nước ngoài…..Kia, hình như là nhập lậu. Nghe nói mấy cái đó là đồ người nước ngoài không bận nữa, gọi là secondhand!”
“Second-hand?” Lý Hồng Quân kinh hãi, anh ta thật sự không biết chuyện này.
Lúc mở bao hàng ra chỉ thấy vừa dơ vừa loạn, còn tưởng rằng đó là quần áo để lâu không lôi ra cho nên mới như vậy, không nghĩ tới thì ra đống quần áo này là hàng secondhand nha!
Mụ nội nó, này cũng quá thiếu đạo đức rồi?”
“Đúng vậy, đại đa số là đồ second-hand.” Nhìn bốn phía xung quanh, Du Phồn nhỏ giọng, “Có bữa kia, tôi ra tiệm từ sớm, thấy tên đó xếp hàng hóa, hơn một nửa số quần áo trong tiệm đều là đồ secondhand hết.”
Cô ấy còn từng nghĩ không biết có khi nào đó là đồ người c.h.ế.t bận chưa kịp giặt giũ, khử trùng lột ra bán. Chỉ nghĩ như thế thôi đã rùng mình!
“Này, tôi đúng là không ngờ luôn đó.” Tên Trương Vĩ Cường nhìn thì có vẻ khờ, sao làm ra được loại chuyện này vậy…..Hắn ta là do không biết hay là cố ý?
“Người làm ăn a sợ nhất chính là không có lương tâm.” Du Phồn cười nói: “Không có việc gì, dù sao tôi cũng không mua đồ của cửa hàng tên đó.”
“Không cùng anh nói chuyện nữa, lo tiếp khách đi.”
Còn chưa nghỉ ngơi đủ, Lý Hồng Quân đã phải đứng dậy tiếp tục tiếp khách.
Lý Hồng Quân lại bắt đầu khua chiêng gõ trống, thanh âm vang đến tận cuối con phố vẫn nghe được, nhưng chủ cửa hàng xung quanh không khỏi nhíu mày khó chịu.
Đến ba giờ chiều, Từ Sơn Tùng khoan thai đến muộn.
“Như thế nào lại tới trễ như vậy?” Nhìn thấy Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân lập tức ngoan ngoãn, bỏ cái chiêng xuống.
Từ Sơn Tùng xuống xe, ném cho anh ta bao tải, “Đi mua nguyên liệu về cho Kiều Hoa.”
Lý Hồng Quân vui vẻ nhận lấy, mở ra xem, “Ai, hiện tại trong viện có mười lắm mười sáu người gì đó giúp chúng ta làm quần áo đi?”
Từ Sơn Tùng ừ một tiếng, “Không sai biệt lắm.”
Móc khăn tay ra xoa xoa mồ hôi trên trán, liếc Lý Hồng Quân một cái, “Về sau anh đừng gõ chiêng nữa, cách một km vẫn còn nghe thấy tiếng, như vậy sẽ gây phiền phức cho người dân.”
“Được, không gõ nữa.” Lý Hồng Quân cợt nhã, hỏi anh, “Ai, cậu nói, với quy mô của chúng ta hiện tại có nên mở thêm cái xưởng nhỏ không?”
Từ Sơn Tùng cười anh ta, “Mơ dễ quá ha! Anh tưởng mỗi ngày đều buôn bán tốt sao? Hôm nay bán được chưa chắc ngày hôm sau đã được như thế.”
“Cậu đúng là, mơ thì cứ mơ thôi a.” Chưa nói được vài câu, Lý Hồng Quân lại bắt đầu mơ tiếp, “Cậu nói, nếu chúng ta mở xưởng quần áo, chỉ khoảng hai năm thôi, chúng ta có thể đếm tiền rút cả gân tay.”
“Mở xưởng quần áo, sách, đến lúc đó tôi là xưởng phó, cậu là xưởng trưởng, em dâu là kế toán. Nga, không đúng, kế toán thì tuyển nhân viên vào làm, em dâu sẽ là phó xưởng trưởng thứ hai.”
Này là bắt đầu quy hoạch dân sự rồi đi, “Cậu nói xem, một nhà mấy hai xưởng trưởng có được không? Tôi nghĩ vẫn được đó!”
Từ Sơn Tùng cướp bao hàng trong tay Lý Hồng Quân, “Tỉnh tỉnh tỉnh, đừng có ở đó mà nằm mơ nữa.”
Thật ra việc mở xưởng Từ Sơn Tùng đã có tính toán, nhưng không phải chỉ nghĩ là được. Bán quần áo chạy là một chuyện mở xưởng may quần áo là một chuyện khác không thể đánh đồng với nhau.
Từ Sơn Tùng dựa theo thiết kế của Kiều Hoa mà chừa lại trong tiệm một khoảng không gian, Lý Hồng Quân thấy vậy liền đặt một cái ghế như vậy lúc vắng khách có thể nghỉ ngơi.
“Tôi ngủ một lát trước, hôm nay còn chưa ngủ trưa nữa, có việc gì thì gọi nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT