Đồ ăn đã làm xong, còn nóng trong nồi, mang ra là có thể ăn.
Trên bàn cơm, Từ Sơn Tùng đem tin tức dọn cửa hàng nói cho Kiều Hoa nghe.
“Hôm nay liền phải dọn? Sao lại đột ngột như vậy?” Kiều Hoa ngẩng ra hai giây, gắp miếng thịt, “Là dọn đến cửa hàng đầu phố sao? Chúng ta đổi với tên đầu mì hả?”
Từ Sơn Tùng thật sự không nhịn cười được nữa, anh cười đến run cả vai, “Người ta gọi là Trương Vĩ Cường, đừng gọi người ta là đầu mì nữa.”
Kiều Minh cũng cười, cậu nhóc lấy hai tay che miệng, “Mẹ nói thật buồn cười, tên đầu mì, ha ha ~”
Kiều Hoa cũng tự bật cười, “Kia, tên, ách…Trương Vĩ Cường đổi với chúng ta là vì phòng thử đồ thật sao?”
Không phải tên đó cho rằng Từ Sơn Tùng thành công là bởi vì phòng thử đồ đó chứ? Cái đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi!
Làm ăn buôn bán quan trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là chất lượng sản phẩm, cho dù ở thời đại nào thì chất lượng sản phẩm cũng là quan trọng nhất!
Tên này làm ăn buôn bán toàn tập trung vào lợi nhuận, lấy gốc bỏ ngọn, quần áo của cửa hàng tên đó toàn là hàng trộn lẫn.
“ Ân, nhưng cũng không phải toàn bộ.” Khóe môi Từ Sơn Tùng hơi nhếch lên, cười đầy gian trá, “Anh còn lấy của tên đó thêm 50 đồng mới miễn cưỡng đổi cửa hàng.”
“Thật sự?” Kiều Hoa trực tiếp bật cười, “Anh cũng thật là, còn miễn cưỡng, trong lòng đã sớm nở hoa rồi thì có.”
Nhân tài a nhân tài, đúng là biết cách lừa người. Cái này giống đã bị bắt rồi còn không quên giúp người khác kiếm tiền, cho không bọn họ 50 đồng, tên đầu mì này không ngốc thì không biết ai ngốc luôn?
Vì một phòng thử đồ mà lại đánh đổi lớn như vậy, đồng chí Vĩ Cường này quả nhiên là thông minh số một.
“Bỏ qua chuyện của tên đầu….Ách Trương Vĩ Cường đi, em cho anh xem cái này.”
Kiều Hoa hứng thú bừng bừng đem bức ảnh mới rửa ra cho Từ Sơn Tùng coi. Anh nhìn bức ảnh lớn trong tay vợ mình thì ngốc lăng, chỉ biết nhìn trân trân.
“Này, người trong ảnh là ai vậy?”
Kiều Hoa nắm chặt bức ảnh, chớp chớp mắt, “Anh nhìn kỹ mà xem, cố gắng nhớ một chút, anh không thấy quen sao?”
Từ Sơn Tùng nhìn lại lần nữa, một lúc sau anh mới gật đầu.
Kiều Hoa còn cho rằng anh đã nhớ ra, nhưng anh lại nói, “Có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là ai.”
Kiều Hoa bật cười, đá chân anh, “Đó, không phải Tết m Lịch đã thấy qua rồi sao? Chính là người dẫn chương trình đêm Xuân Vãn.”
Nhận được thông tin đầy đủ, trong đầu Từ Sơn Tùng lập tức hiện lên hình ảnh, nhướng mày hỏi, “Lữ Tĩnh?”
Kiều Hoa búng tay, “Chính xác!”
“Kia, còn nữ đồng chí bận váy này là ai?” Anh chỉ vào nữ đồng chí bận váy dài đầu tóc xoăn xoăn hỏi. “Hình như gọi là Mã Lan, khuôn mặt cô ấy lớn lên thật sự đáng yêu, có rất nhiều thích cô ấy. Anh xem cái váy này đi, cô ấy mặt vào như đang quảng cáo sống động vậy!”
Nhìn lại tấm hình, Từ Sơn Tùng nghiêm túc nói: “...........Cũng được, không đáng yêu bằng em.”
Quả thật, Kiều Hoa bị nam nhân thả thính mà tim đập bùm bụp, cầm đũa cũng không xong, “Được rồi, ở bên anh chắc em bị tiểu đường quá.”
Từ Sơn Tùng khó hiểu, cười hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Kiều Hoa niết niết mặt anh, “Tại vì miệng của anh quá ngọt.”
Từ Sơn Tùng nắm lấy tay cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Em lấy ảnh ở chỗ nào vậy?”
“Em cắt trên báo, sau đó đem ra tiệm chụp ảnh rửa thành tấm lớn.”
“Trên báo?” Anh nhớ là trong nhà hình như không có báo.
Vì thế Kiều Hoa lại đem chuyện hôm nay đi thăm Kiều Yên cho anh nghe, lúc này Từ Sơn Tùng mới bừng tỉnh ngộ.
“Cho nên, em muốn làm mẫu quần áo giống vậy sao?”
Nếu không phải là vợ chồng tâm linh tương thông thì sao người kia mới làm động tác nhỏ người này đã hiểu được?
“Đúng vậy, hơn nữa em còn có dự cảm, cái này nhất định sẽ bán rất chạy!” Ngẫm lại, cả nước ai mà không biết tiết mục Xuân Vãn, như vậy thì doanh số có thể kém sao?
Quả nhiên, kế hoạch này được Từ Sơn Tùng tán thưởng nhiệt liệt, “Có thể, em thật sự có tốt chất làm thương nhân đó.”
“Đương nhiên rồi.”
====================
Gần đây cửa hàng của bọn họ bán áo tây trang rất chạy. Tiết mục Xuân Vãn năm nay, trừ bỏ những bộ đồ được thiết kế riêng cho nữ thì các đồng chí nam đều mặc tây trang. Chính vì vậy mà mẫu áo này cũng bán chạy hơn bình thường.
Áo khoác vải nỉ cũng bán chạy không kém.
Tuy rằng chỉ là hình ảnh trắng đen nhưng nó không gây cho Kiều Hoa trở ngại chút nào.
Lữ Tĩnh là MC của chương trình Xuân Vãn mà đã là chương trình chúc mừng thì đương nhiên là mặc màu đỏ, cho nên cô đã quyết định màu cho chiếc áo này rồi. Chính là ~ sơ mi hồng.
Còn nữ ca sĩ Mã Lan, mặc chiếc váy một thân phiêu dật như vậy chắc chắn là vải mềm có độ rũ rồi.
Huống chi vẫn là câu nói kia, màu xuân là mùa của ngày hội sao có thể dùng màu u ám được.
Màu đỏ? Tuy đây là màu sắc vui vẻ nhưng hiện tại là năm 84 không thể mặc một cây đỏ rực trên phố được. Cả người nổi bậc như vậy sợ rằng sẽ không dám ra đường mất.
Màu trắng? Màu này thì trang nhã nhưng nó lại là màu giống có tang cho nên “không may mắn” lắm.
Vậy màu trung hòa giữa hai màu này, được, quyết định là màu hồng nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT