Hai vợ chồng Kiều Yên nhìn nhau cười ha hả, tiện đà quay sang Kiều Minh, trêu ghẹo cậu nhóc, “Minh Minh, rốt cuộc cháu cũng có ba ba rồi, có vui vẻ không nào?”
Bạn nhỏ Kiều Minh đang ăn cơm thì sửng sốt mấy giây, chờ đến khi cậu nhóc tiêu hóa được lời của dì hai, gương mặt nhỏ như thấy trời sập.
Nhưng ở trong mắt hai vợ chồng Kiều Yên là cậu nhóc đang thẹn thùng.
“Đây lại vui vẻ nói không nên lời.”
Kiều Minh mím môi yên lặng nhìn Kiều Hoa, cậu nhóc ngồi trên ghế không nói tiếng nào, ngũ quan trên khuôn mặt đều lộ ra nét chán chường.
“Minh Minh, con nhìn cái gì, trong chén còn cơm, sao con không ăn?”
Cậu nhóc không nhúc nhích, biểu cảm như sắp khóc tới nơi, “Mẹ.”
“ n?”
Kiều Hoa lúc này mới để ý thấy con trai có chỗ nào đó không đúng, trong mắt cậu nhóc đã kết một tầng hơi nước.
“Không cần ba ba.”
Gì?
Kiều Hoa sửng sốt, khó hiểu nhìn con trai, “Vì sao không cần ba ba nha?”
Nhóc con này, nói là được rồi tại sao còn rơi nước mắt.
Bạn nhỏ Kiều Minh lúc đầu còn chưa biết, chú Từ muốn là ba ba của mình, nhóc không biết lãnh chứng là ý gì, cũng không biết kết hôn là ý gì, cho đến khi Kiều Yên nói có ba ba mới, thì nhóc mới phản ứng lại.
Chú Từ không muốn làm chú mà muốn làm ba ba!
Kiều Yên cùng Viên Giang Hà cũng cảm thấy hoảng sợ. Mới lúc nãy còn hòa thuận vui vẻ, sao bây giờ không nói một lời liền khóc.
“Hôm nay, không phải con đi chơi rất vui sao? Chú Từ mua kẹo cho con, con còn khen xe đạp của chú ấy, vì sao bây giờ lại không cần ba ba? Con không thích chú Từ sao?” Cậu nhóc hoảng hốt, nước mắt cũng rơi xoạch xoạch, “Không cần ba ba, không cần kẹo, không cần xe….”
Nhóc cái gì cũng không cần, chỉ cần mẹ mà thôi.
“Vì sao không cần ba ba?” Viên Giang Hà khó hiểu mà hỏi cậu.
“Đúng vậy, vì cái gì nha. Minh Minh con nói cho dì hai nghe vì sao con lại không muốn có ba ba?”
Kiều Yên cũng có chút nóng nảy, tuy rằng Kiều Minh không phải là con của chị, nhưng ở chung lâu như vậy, đứa bé ngoan ngoãn thế này ai lại không thương? Thấy cậu bé như hạt đậu lại không ngừng rơi nước mắt, chị thấy có chút đau lòng….Tuy rằng chị cũng chưa từng có con.
Kiều Hoa luống cuống chân tay, cô không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng lau nước mắt cho con trai.
Kiều Minh vẫn khóc không ngừng, cậu nhóc dụi dụi mắt, ồm ồm mà nói, “Ba ba không tốt.”
Bạn nhỏ Kiều Minh mới ba tuổi, rất nhiều thứ cậu nhóc không biết biểu đạt như thế nào.
Lúc trước ở nông thôn, cũng có rất nhiều người muốn làm ba ba nhóc. Kiều Minh không biết vì cái gì mà có rất nhiều người đàn ông xấu xí lôi kéo cậu, đòi làm cha. Cậu nhóc đương nhiên biết, cha chính là ba ba.
Nếu cậu nói muốn, bọn họ liền cười lộ ra hàm răng vàng khè, mặt đầy tà khí mà nói với cậu, “Ông đây là cha mày, có biết không?” Còn nếu cậu cự tuyệt bọn họ, thì bọn họ sẽ mắng cậu không biết xấu hổ, rồi véo cậu, đánh cậu. Cậu bị đánh đến sợ hãi mà bỏ chạy, bị bắt được thì bọn họ sẽ vừa đánh vừa bắt cậu gọi “cha”, cho đến khi mẹ cậu khiêng cái cuốc lại đuổi bọn họ đi….
Từ nhỏ Kiều Minh đã cảm thấy, cha hay ba ba đều không phải thứ tốt.
Nhóc không cần cha, nhóc cũng không cần ba ba.
“Con không thích chú Từ sao?”
Cậu nhóc lắc đầu, khụt khịt, “Con không biết.”
Kiều Hoa liền hiểu ra, không phải đứa nhỏ này không thích mà là đang sợ hãi.
Cô cẩn thận lục lại trong ký ức của nguyên chủ. Thời điểm còn ở nông thôn, hai mẹ con tựa hồ trải qua một đoạn người khác nhận làm “cha” không chút tốt đẹp nào.
Nhưng làm người, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, có thể phòng bị nhưng phải cần tiếp nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT