Bên kia, Trương Hồng Yến mua vải xong về nhà, lúc gần về đến nhà thì gặp Lưu Hiểu Hồng, “Hiểu Hồng a, cháu mua xong chưa, sao còn chưa về nhà?”
Chỉ thấy chị ấy ôm một đoạn vải, thất thần nhìn một chỗ.
“Vừa nãy cháu mới thấy Hữu Vi.” Chị ấy không tin vào mắt mình mà nói.
“Cháu nói gì vậy, hôm nay là thứ năm, Hữu Vi không phải đang đi làm sao? Cháu nhìn lầm rồi, trên đời này người giống người không phải là trường hợp hiếm.” Trương Hồng Yến khẳng định, bà ấy cho rằng Lưu Hiểu Hồng bị hoa mắt.
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau về nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm!”
Nói rồi, bà ấy trèo lên xe cho chồng mình chở về.
Lưu Hiểu Hồng vốn dĩ cũng có xe đạp, nhưng tháng tám năm nay, con trai chị ấy tốt nghiệp xong tìm được một công việc, chị ấy liền đưa chiếc xe cho con trai dùng. Ngày thường thì chị ấy đi bộ đi làm.
Lưu Hiểu Hồng khiêng đóng vải dệt về nhà, trong đầu không ngừng nhớ lại bóng dáng vừa nãy.
Nhìn nhầm sao? Sao có thể được, quần áo, ngũ quan,....Không có khả năng nhìn nhầm a…..
Hôm nay trong đại tạp viện cực kỳ náo nhiệt, đi đến đây cũng nghe tiếng tranh chấp.
Kiều Hoa nghe nghe một hồi, hình như là có người nào đó mua vải nhưng không phải là mua vừa đủ mà mua nhiều đến mức một nhà dùng cũng không hết. Thậm chí còn có người bỏ ra 200 đồng để mua vải!
Dựa theo giá cả hiện nay thì 200 đồng tiền vải này phải bận đến năm sáu năm cũng chưa chắc hết, một nhà ba người dùng đến đến bao lâu?
Đúng là khoa trương thật….
Có người vui cũng có người sầu.
Bên này, Từ Sơn Tùng vẫn sóng yên biển lặng.
“ ~ Ba ba mau nhìn xem! Mẹ mua thật vải trở về! Siêu siêu siêu nhiều luôn!”
“Em mua ở đâu vậy?” Từ Sơn Tùng đi qua, nhìn cô, cười.
Đứa nhỏ này, cái gì mà siêu siêu siêu cấp nhiều, cũng chỉ có 3 mét vải bông.
“Vậy là hôm nay anh chưa xem tin tức rồi.”
“Tin tức? Tin gì nha? Bận quá chưa kịp đọc.” Trong tiệm cũng có một đài radio, ngày thường khi rảnh rỗi có thể bật lên nghe, nhưng hôm nay bận rộn buôn bán cũng chưa mở radio lên.
Kiều Hoa cười, nói: “Từ hôm nay trở đi, mua vải không cần dùng phiếu! Đưa tiền là có thể mua!”
Từ Sơn Tùng kinh ngạc nhướng mày: “Kia, chẳng phải sau này làm quần áo thì phí tổn sẽ thấp hơn sao!”
“Đúng vậy, muốn mua nhiều thì mua, mua ít thì mua!”
Bỗng nhiên cô nhớ đến gì đó, “Ai nha, quên bông nữa, bông có thể làm lớp lót cho áo khoác nhung nha! Còn có da nữa, làm túi da cũng rất tốt!” “Cần nhiều hay không, nếu không ngày mai anh mang về cho em nhé?” Từ Sơn Tùng cười hỏi cô.
“Được nha, cảm ơn chồng ~” Dâng lên một nụ hôn nồng thắm.
Khí có dịp nghe Kiều Hoa gọi mình là chồng, Từ Sơn Tùng cảm thấy tim mình đập nhộn nhạo. Còn Kiều Minh thì kinh ngạc mà há hốc miệng.
“Con, con cũng muốn được hôn hôn.”
“Tới đây, mẹ hôn tiểu Bảo Bối một cái này~”
In một nụ hôn trên má Kiều Minh, cậu nhóc phấn khích bật cười khanh khách.
==================
Ngày hôm sau, Kiều Hoa ở nhà làm quần áo, chuẩn bị làm cho Từ Sơn Tùng và Kiều Minh thêm ít quần áo trong.
Đại khái là tầm 9 giờ, bỗng nhiên ở ngoài sân vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Kiều Hoa không quan tâm lắm, cô cho rằng là vợ chồng nhà ai cãi nhau chuyện mua vải thôi.
Kết quả, cẩn thận nghe lại, âm thanh còn rất quen a, là ….Lưu Hiểu Hồng?
Thanh âm kia dồn dập, mơ hồ mang theo tiếng nức nở, chỉ trong chốc lát, Ngô Quế Phương ở cách vách cũng mở cửa chạy ra.
“Nha! Chị Lưu, chuyện gì vậy, Hữu Vi? Sao cháu ở chỗ này, cháu không đi làm hả?”
“ Hữu Vi! Con nói đi, con không làm gì có lỗi với mẹ sao? Con không có lỗi sao?” Đây là Lưu Hiểu Hồng gào lên.
Vẻ mặt Ngô Quế Phương không hiểu chuyện gì, “Sao vậy? Hữu Vi, cháu làm sao? Sao chọc mẹ cháu tức ra nông nổi này?”
Vài phút sau, thím Trần cũng chạy ra, “Sao sao? Hữu Vi? Cháu không phải đang đi làm hả? Cháu…. Hai người…..Làm gì ở đây? Ai da, Hiểu Hồng đừng khóc nữa! Hữu Vi, mẹ cháu cực khổ mới nuôi cháu lớn nên người, cháu chọc mẹ cháu làm gì nha.”
Ở đại tạp viện, nhân duyên của Lưu Hiểu Hồng rất tốt, tính cách chị ấy hào sảng, không e thẹn. Sau khi gả qua Phương gia được mấy tháng thì chồng mất, trừ bỏ nuôi con trai thì chị ấy còn phải nuôi thêm mẹ chồng. Một nhà ba người đều dựa vào chị ấy. Cực khổ hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy Lưu Hiểu Hồng khóc đến như vậy.
Phương Hữu Vi không để ý tới mọi người, chỉ cúi đầu, không nói lời nào. Nhưng hai vai đang run run, có thể thấy cậu ấy đang cố gắng khắc chế bản thân.
“Ba điểm! Nửa năm trước thằng bé thi đại học thiếu ba điểm thì đậu được đại học chuyên khoa. Nó nói muốn học lại, mọi người nói xem, lấy điều kiện nhà tôi thì tiền đâu cho nó học lại một năm? Hơn nữa, xã hội bây giờ có bằng trung cấp là đã tốt rồi.”
“Vốn dĩ nó đã đồng ý với tôi không học lại, tìm việc làm trong một nhà máy, để người làm mẹ như tôi được hưởng phúc. Tôi tin thật, còn nước mắt ngắn nước mắt dài nói Hữu Vi nhà chúng ta đã lớn! Có thể chống đỡ cho gia đình!”
“Nó nói nó tìm được công việc trong một xưởng đúc, mỗi tháng 30 đồng, khi vào chính thức thì 50 đồng. Mọi người nói xem, đây là công việc tốt đúng không? Tôi xe đạp cũng không đi, đưa cho nó dùng. Kết quả là hôm nay tôi đi theo nó, mọi người biết tôi thấy gì không?”
“Thấy gì?” mọi người không hẹn mà cùng nói.
Lưu Hiểu Hồng thật sự tức giận, trực tiếp nói.
“ Hữu Vi nhà tôi không đi làm! Mà nó tới trường học lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT